"Từ sau khi Tịch Nguyên về nước, chị ấy vẫn ở Du gia, không đi đâu khác." Du Khinh Hàn nói. 
"Đó không phải chuyện tốt sao?" 
"Tốt cái gì chứ..." Du Khinh Hàn ai oán nói, "Mấy giờ sáng thức dậy, mấy giờ tối ngủ, bữa sáng ăn cái gì, bữa tối ăn cái gì, có thể uống rượu hay không, uống rượu gì, ngay cả ăn đồ nướng buổi tối có tiêu hay không cũng xen vào, mấy ngày nay thật là khổ mà..." 
"Đây không phải là chuyện cậu muốn còn không được sao? Cậu được tiện nghi còn ra vẻ, cái này gọi là gì? Đúng rồi, sự khổ sở ngọt ngào." 
"Còn khổ sở ngọt ngào gì chứ, bây giờ mình chỉ có phiền não thôi." Du Khinh Hàn ai oán nói. 
Du Khinh Hàn xa cách Mạc Tịch Nguyên quá lâu, lâu đến mức chính cô cũng quên đi, không biết lúc trước có phải là Mạc Tịch Nguyên cũng có ham muốn khống chế mạnh vậy không. 
Lúc bắt đầu tất nhiên là ngọt ngào, cô chơi game quá lâu, Mạc Tịch Nguyên nhẹ nhàng nhưng kiên định lấy tay cầm của cô, tắt màn hình, ải này Du Khinh Hàn đánh một tuần mới tới, còn chưa kịp lưu, màn hình trước mặt đã tối sầm lại, vừa muốn nổi giận, Mạc Tịch Nguyên liền nhét một miếng quýt vào miệng cô, "Nếm thử xem có ngọt không." 
Ngọt, sao lại không ngọt được, ngọt đến mức lòng Du Khinh Hàn muốn biến thành mật, đầu óc nào còn nhớ đến game, chỉ cười khúc khích với Mạc Tịch Nguyên, khoé miệng muốn kéo đến sau gáy. 
"Nhìn mấy cái này suốt không tốt cho mắt, chạy bộ với chị đi." 
"Được!" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiet-phich/1420768/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.