Những thứ quẩn quanh bên người Tiêu Đồng đuổi hoài không đi chỉ xuất hiện vào ban đêm, còn ban ngày tất cả biến mất không còn tăm hơi, ban đêm nàng hoá điên nhưng ban ngày có thể đi làm bình thường.
Hôm nay trời âm u, khi xuống lầu thì nhìn thấy xe công ty đã nằm chờ từ lúc nào, nàng đi tới bên cạnh cửa xe, gõ gõ cửa sổ không thấy ai trả lời, Tiêu Đồng còn đang nghi ngờ đã nghe phía sau có tiếng người chào buổi sáng.
Tiêu Đồng quay đầu, thấy chị Đan tài xế hai tay đút túi quần đi tới, trong miệng còn nhai kẹo cao su, thổi ra một bong bóng nhỏ nhưng nhanh chóng vỡ tan, đầu lưỡi vẫn chuyển động, tiếp tục nhai.
"Đến sớm vậy, chị chờ lâu chưa?" Tiêu Đồng hỏi.
"Không lâu, nghiện thuốc nên đi hút một điếu." Chị Đan móc ra một tờ giấy bọc kẹo cao su trong miệng vứt vào thùng rác bên cạnh, quay về hà hơi vào lòng bàn tay của mình, "Không có mùi đâu, cô không ngại chứ?"
"Không sao." Tiêu Đồng lắc đầu.
Chị Đan mở cửa sau cho Tiêu Đồng, còn mình vòng tới bên ghế lái, chờ Tiêu Đồng thắt dây an toàn xong mới khởi động xe, "Mệt thì ngủ đi, đến nơi tôi gọi cô."
"Tôi không mệt."
Tiêu Đồng nhìn qua đúng là không mệt mỏi, viền mắt không có vành đen, trong mắt cũng không có tơ máu, chỉ là môi có hơi trắng bệch, nhưng chị Đan vừa liếc mắt đã nhìn ra ánh mắt tan rã vô hồn của nàng, chỉ là nếu như Tiêu Đồng đã nói như vậy, chị Đan cũng không vạch trần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiet-phich/1420767/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.