” Cẩn thận.” Lão nhân ngồi đối diện nam đồng đau lòng la to, muốn đỡ hắn lại bất lực, tay chân xiềng xích nghiêm khắc khống chế phạm vi hành động, chỉ đành nhìn hài đồng gian nan giãy dụa trên mặt đất, sau đó tự mình chậm rãi đứng lên. Lão lệ đục ngầu không biết khi nào che kín làn da khô vàng đầy vết thương ……
Nam đồng chậm rãi đứng lên, sau đó cũng biết là làm cho ông nội thương tâm, giả bộ như không có việc gì vỗ vỗ tay, trên mặt khờ dại tươi cười:” Ông nội, con không đau. Ông xem, ca ca kia thật đẹp.”
Vân Tả Ý lại chú ý tới chân nam đồng có điểm run rẩy, da đầu gối ẩn ẩn có vết máu.
” Hảo, hảo, tiểu Benny, ngươi mau ngồi xuống, mau ngồi xuống……” Lão nhân thanh âm run rẩy, lão lệ không đình được. Người bên ngoài chỉ sợ rất khó tưởng tượng vị thừa tướng thiết huyết hiện giờ cũng có ngày này……
Vân Tả Ý nháy mắt mấy cái, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu trên người gông xiềng. Không phải hắn không nghĩ giúp bọn hắn, nhưng chính mình giải quyết xong vấn đề mới có năng lực đi giúp người khác. Ở trong này, chỉ sợ hắn là người khó chạy nhất.
” Uy, ngươi cũng quá lãnh huyết đi……” Lại là thanh âm ngả ngớn kia. Vân Tả Ý lựa chọn bỏ qua. Không hay ho, như thế nào cùng tên nhiều chuyện nhốt chung chứ.
” Ngươi làm sao bị nhốt tới đây? Trước kia sao chưa thấy qua ngươi? Ngươi cũng đắc tội tên nhị vương tử keo kiệt kia sao ? ……”
Vân Tả Ý nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiet-phich-thieu-gia/1581570/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.