Thẩm Quốc Thuấn đột nhiên bật cười trước câu nói của Triết Lãng. Anh ta quay mặt lại để cả hai đối diện với nhau, ánh mắt không né tránh mà nhìn thẳng vào khuôn mặt của Triết Lãng, hai tay dang rộng ra, cách nói điềm tĩnh đến lạ lùng:
– Được thôi. Nào, qua đây, bắn chết tôi đi!
Lần này tới lượt Triết Lãng trầm ngâm. Anh dùng con ngươi sắc lạnh của mình nhìn vào hành động của Thẩm Quốc Thuấn ở phía đối diện, hỏi:
– Muốn chết đến vậy sao?
Hỏi anh ta muốn chết? Thế chẳng khác nào là câu hỏi phi nghĩa. Không phải hành động đó là khiêu khích Triết Lãng đâu, sở dĩ Thẩm Quốc Thuấn làm vậy là nghĩ rằng Triết Lãng sẽ không giết anh ta. Nhưng hãy đoán xem, suy nghĩ đó đúng hay sai...
Anh ta buông thõng tay mình xuống, nhếch môi cười khẩy, lui vài bước rồi tựa lưng vào lan can của sân thượng, khẳng định:
– Lão Dương, cậu vốn không nỡ giết tôi. Với lại, cậu căn bản không có lý do!
– Lý do? Cuộc đời tôi giết người chưa bao giờ cần lý do!
Ha, một người như anh thì cần gì phải có lý do mới được giết người? Ngay từ đầu, suy nghĩ của Thẩm Quốc Thuấn đã sai rồi, hoàn toàn sai lầm.
Nếu dùng hai từ tàn nhẫn để định nghĩa bản chất của Triết Lãng, xem ra bạn là người có đôi mắt kém. Bởi vì, chỉ với một từ không đủ để nói lên con người thật của anh. Một con dã thú đang nung nóng ý định độc chiếm con mồi!
Chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiet-khiet-de-toi-bat-duoc-roi-thi-em-dung-hong-chay/2777041/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.