Tiêu Hàng cũng vô cùng kinh ngạc thốt lên "Nhượng Nhượng, hai người. . . . ."
Khanh Nhượng Nhượng đột nhiên không hiểu tại sao lại có cảm giác giống như bị bắt gian tại trận, có lẽ là do ánh mắt chỉ trích của Tiêu Hàng khiến cho cô có một chút áy náy.
"Nhượng Nhượng, hai người biết nhau sao?" Vương Xán cũng rất ngạc nhiên hỏi lại.
Khanh Nhượng Nhượng khẽ gật đầu một cái xác nhận.
"Vương tổng, lần trước chúng ta nói đến chuyện kia . . . ." Hiển nhiên trọng điểm của Tiêu Hàng trong lần gặp mặt này không phải là để ôn chuyện với Khanh Nhượng Nhượng.
"Tôi cũng đã nói lần trước rồi, vấn đề này không lớn, cậu cứ chờ tin tức của tôi đi." Thái độ của Vương Xán đối với Tiêu hàng cũng không thân thiện lắm, mà Tiêu Hàng cũng có loại cảm giác đi nhờ người, điều này làm cho Khanh Nhượng Nhượng có một chút cảm giác buồn bực
“Cám ơn, vậy tôi không quấy rầy hai vị nữa” Lúc xoay người rời đi, ánh mắt Tiêu Hàng ý vị sâu xa nhìn vào Khanh Nhượng Nhượng.
"Anh ta có chuyện gì sao?" Khanh Nhượng Nhượng mở miệng hỏi Vương Xán.
"A, là một người có năng lực, trước kia là tâm phúc bên cạnh người sáng lập tập đoàn, gần đây cũng không biết tại sao lại liên tiếp đầu tư thất bại, bị tập đoàn sa thải, cho nên nghĩ muốn sang bên chúng ta." Vương Xán nhún nhún vai, xem ra đối với Tiêu Hàng cũng không có cảm tình gì đặc biệt.
"Sa thải? anh ta không phải là tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khien-em-ga-cho-anh/3258091/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.