Nhượng Nhượng rất thục nữ múc một muỗng cháo hải sản, chủ yếu là sợ mùi vị, cô có đầy đủ lý do tin tưởng, tổng giám đốc Lục rất có thể cho quá nhiều muối, hoặc là đem đường đổ vào khi thả muối.
Bởi vì Nhượng Nhượng cảm thấy nồi cháo của Lục Phóng sao mà tốt như vậy, chẳng phải quá hoàn mỹ sao? Thứ gì đó quá hoàn mỹ đều rất tà ác.
Vẻ mặt Nhượng Nhượng trở nên cứng ngắc, chính là cái cảm giác chợt ăn được mỹ vị cao cấp nhưng lại không muốn biểu hiện ra, cho nên cô nhẫn nại rất khổ cực.
“Thế nào, ăn không ngon sao?” Lục Phóng nhìn Nhượng Nhượng, liền lấy cái muỗng trong tay cô ăn một miếng, sau đó nhăn mặt cau mày. “Ừ, tôm không tính là tươi.” Lục Phóng đứng dậy bưng lên nồi cháo, làm bộ vứt sạch.
“A, anh có biết hiện tại lương thực đang tăng giá không hả? Anh có biết phải dùng tiền mới mua được gạo không? Anh có biết có bao nhiêu trẻ em châu Phi phải nhịn đói?” Nhượng Nhượng vừa che chở nồi cháo, vừa khiển trách Lục Phóng, thật dễ dàng để lấy ra một cái lý do, vả lại có thể lên tới độ cao quốc tế. Không trách được chị Quả Quả lại thích dùng câu song song như vậy, rất có khí thế.
Căn cứ vào việc đoạt lại bữa cơm này, nên Nhượng Nhượng ăn say sưa ngon lành, không hề bị gò bó giống như vừa nãy. “Anh nói tôm không tươi, chính là anh chớ ăn.” Nhượng Nhượng cà lăm không rõ, nóng nảy nhìn Lục Phóng đã ăn đến bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khien-em-ga-cho-anh/3258070/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.