Edit: Anvils2_99
Trong thư phòng,
Mạc Ngôn nhìn nam tử trước mắt lâm vào trầm tư hỏi:“Vương gia muốn hay không phái người từ một nơi bí mật gần đó giám sát các nàng?”
“Không cần! Làm cho người hảo hảo hầu hạ các nàng, nàng cùng nữ nhân khác bất đồng.” Cung Mạch Khiêm phục hồi lại tinh thần, ý vị thâm trường đối với Mạc Ngôn nói, ngôn ngữ có ý để bọn họ đừng làm khó dễ Vân Khinh các nàng. Đôi mắt sâu thẳm lóe sáng ý tứ hàm xúc không rõ, lúc này hắn hoàn toàn không có một chút bộ dáng suy yếu tái nhợt, y phục tuyết trắng, cánh tay tuyết trắng, mặc ngọc lưu sướng ba ngàn sợi tóc dài dùng vải lụa tuyết trắng buộc lên, một nửa tùy ý buông xuống hai vai, một nửa được búi cao gọn gàng, tà tứ tự tại, tao nhã quý khí.
Ánh mắt hắn như nắng mùa xuân hòa tan băng tuyết, lóe sáng, trong suốt, nhu hòa, chói mắt, lại tựa hồ mang theo một tia lạnh lùng không dễ phát hiện, sắc môi hắn như ôn ngọc, khóe miệng vi loan*, thản nhiên tươi cười, như ánh mặt trời tháng ba, thoải mái thích ý.
(*): khóe miệng khẽ cong
“?...... Ân!” Mạc Ngôn cung kính trả lời. Tuy rằng không rõ vương gia vì sao muốn làm như vậy nhưng nhất định có đạo lý.
-----dãy phân cách hoa lệ-----
Mặt trời lên cao, Vân Khinh mơ màng ngủ kéo dài tới gần giữa trưa mới rời giường đi phủ Thừa Tướng.
“Nghịch nữ! Ngươi còn có mặt mũi trở về!” Vân Khinh hai chân còn chưa bước vào đại môn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiem-vuong-sat-phi/2008963/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.