Mạc Ngôn vẫn đứng sững sờ tại chỗ nhìn ra cửa, nha nha hỏi Mạc Ngữ bên cạnh:“Ta mới vừa nãy có phải hay không thần chí không rõ, nghe lầm rồi sao?”
Phục hồi lại tinh thần Mạc Ngữ nhìn hắn một cái, thực thanh tỉnh rất có trách nhiệm trả lời:“Không. Ngươi rất bình thường, cho dù ngươi thần chí không rõ còn có ta, ta cũng nghe thấy.”
“...” Rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần, khôi phục bản tính Mạc Ngôn liếc trắng mắt, tức giận nói:“Thiết, ngươi sẽ không thần chí cũng không rõ a!” Cái gì mà cho dù hắn thần chí không rõ chứ?
“Ta sẽ không, bởi vì chính ta thực thanh tỉnh, hơn nữa ngươi còn hỏi ta a.” Mạc Ngữ đứng đắn nói.
“...” Được rồi, lần này hắn(N.Ngôn) không cùng 'hắn'(M.Ngữ) tranh luận vấn đề không dinh dưỡng này. Bất quá... Mạc Ngôn chống tay sờ cằm mình, nghĩ đến một màn bên trong nội đường kia lại hỏi Mạc Ngữ bên cạnh:“Ngươi nói Vương gia rốt cuộc là thích Vương phi hay là dùng mỹ nam kế làm vương phi hạ bộ, thử nàng?”
Mạc Ngữ thản nhiên liếc Mạc Ngôn một cái, sau đó cất bước đi về phía cửa phòng trước mặt, tính rời đi, rời xa người bên cạnh ‘Điên tử thần chí không rõ’ này.
Tâm tư Vương gia hắn thế nào đoán được đây, Vương gia làm việc đều có đạo lý của người, bọn họ làm thuộc hạ chỉ cần làm tốt chuyện của mình là tốt rồi.
”... Ai! Ngươi đi đâu? Đợi ta với a! Ngươi còn chưa có trả lời câu hỏi ta vừa rồi hỏi đâu đó... Ngươi nói Vương gia rốt cuộc......“Nhìn Mạc Ngữ sắp đi ra khỏi cửa phòng, Mạc Ngôn vội vàng đuổi theo, chưa từ bỏ ý định hỏi Mạc Ngữ.
......
Tĩnh U viện
Cung Mạch Khiêm đi đến trước cửa phòng ngủ Vân Khinh gõ hai tiếng lẳng lặng chờ đợi.
Chi nha -- Thanh Y ra mở cửa phòng nhìn thấy Cung Mạch Khiêm ở cửa chờ đợi, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hắn tới làm gì? Cung kính đối với hắn hành lễ nói:"Vương gia.” Nghiêng người sang một bên để cho Cung Mạch Khiêm vào phòng.
“Không cần đa lễ, ta là đến tìm Vương phi có việc, ngươi trước đi xuống đi nơi này đã có ta.” Cung Mạch Khiêm đi vào trong phòng ôn hòa đối với Thanh Y nói, vẻ mặt là như vậy tự nhiên. Làm cho người ta tuyệt không hoài nghi hắn buổi tối tìm đến Vân Khinh sẽ đối với nàng làm ra chuyện gì ‘Gây rối’!
“Ân. Vậy thỉnh vương gia lo lắng.” Nói xong liền rời khỏi cửa phòng, còn thực làm hết phận sự giúp bọn họ đem cửa đóng lại thật tốt rồi mới rời đi, tuyệt không lo lắng Cung Mạch Khiêm sẽ làm ra chuyện gì thương tổn đến Vân Khinh.
“Ngô. Tìm ta có chuyện gì?” Vân Khinh mệt rã rời nhìn Cung Mạch Khiêm ôn nhuận như ngọc hỏi.
“Cũng không có chuyện gì, chính là đến muốn cùng vương phi ngủ mà thôi.” Nói rất là tự nhiên, thật giống như là đang nói ‘Thời tiết hôm nay tốt lắm’ vậy. Biểu tình ôn hòa làm cho người ta không hoài nghi hắn sẽ có gì bất chính chỉ là ngủ mà thôi.
“Ngô. Ngươi không phải ngủ ở Minh viện sao? Nơi này không phải nơi ở của ta?”
“Nơi này thật là chỗ Vương phi ở, bất quá chúng ta nếu đã là vợ chồng thì tự nhiên muốn ngủ cùng nhau, từ hôm nay trở đi ta sẽ chuyển qua đây cùng ở chung với Vương phi.” Cung Mạch Khiêm ôn hòa hướng Vân Khinh giải thích.
“......” Trầm mặc hồi lâu, ngay tại lúc Cung Mạch Khiêm nghĩ đến nàng sẽ không trả lời, Vân Khinh lại “Nga” một tiếng.
“ Vậy chúng ta liền cùng nhau ngủ đi, đến, ta giúp nàng đem áo khoác cởi ra như vậy mới sẽ không khó chịu khi ngủ.” Cung Mạch Khiêm ôn nhu đối với Vân Khinh nói, đi ra phía trước động tác mềm nhẹ thay nàng cởi áo khoác, nhìn bộ dáng ánh mắt cùng thần sắc không có nửa điểm gây rối.
Vân Khinh ngoan ngoãn mặc hắn ‘bài bố’.
......
Hai người nằm ở trên giường, Cung Mạch Khiêm ôm lấy nàng ở trong lòng thế nhưng nảy lên một cỗ cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, tâm lạnh lùng, cô tịch được một dòng nước ấm chảy qua, cường mà hữu lực. Nhìn dung nhan hiện tại ngủ say ở trong lòng hắn, hắn biết, hắn lòng đang rung động, vì nàng mà rung động.
Hắn, trước ở mặt người bên ngoài là ôn nhuận như ngọc, khiêm khiêm có lễ Khiêm vương, cũng thường là ‘Ba ngày bệnh nhẹ, năm ngày bệnh nặng’, không biết khi nào thì sẽ hồn phi thăng thiên ‘ma ốm’ Cô Tinh, hoàng thượng đối với hắn thái độ ôn hoà, làm cho bọn họ đoán không ra, hắn hoàng tử này rốt cuộc là được sủng ái hay là không được sủng, không quyền vô thế hắn không cần phải phiền não chuyện triều đình, chỉ cần ở quý phủ hảo hảo tĩnh dưỡng là được, nhìn thấu thế gian ấm lạnh, hắn cũng vui vẻ thanh nhàn.
Chính là tâm hắn trở nên càng ngày càng lạnh mạc, càng ngày càng trống vắng, không biết thế gian này còn có cái gì đáng giá để cho hắn lưu luyến, còn có cái gì có thể khiến cho hắn một người tâm cô tịch đã lâu để ở trong lòng.
Cho dù là lúc trước thành lập Minh Cung cũng chỉ là bởi vì hắn nhất thời nhàm chán mà tạo ra, tâm hắn vẫn đang cô tịch, trống rỗng, hắn vẫn chỉ là một ‘Cái xác không hồn’ còn sống.
Danh dự quyền lợi làm người ta lâm vào điên cuồng, làm cho người ta dùng cả đời đi tranh đoạt thậm chí mất đi lương tâm, chém giết đoạt, chỉ cần hắn nghĩ muốn là có thể có được. Nhưng là hắn đối với thứ này cũng không để ý.
Vốn tưởng rằng hắn vẫn sẽ như vậy mà sống, không nghĩ tới nàng lúc trước làm cho hắn ấn tượng khắc sâu sẽ lại xuất hiện ở trước mặt hắn, còn trở thành Vương phi hắn.
Đồng mâu nàng làm cho hắn ấn tượng khắc sâu như trước kia, là đạm mạc thanh nhã, như nhau từ trước lạnh nhạt nhìn xem thế gian, làm cho người ta không khỏi cảm thấy nàng giống như tiên tử lầm lạc phàm trần, đối với hồng trần thế gian không muốn không cầu, phiêu miểu không dính trần yên*.
(*): không nhiễm một hạt bụi phiền nào của trần thế.
Tâm hắn cô tịch đã lâu đột nhiên bắt đầu sinh ra xúc động ngay cả chính hắn cũng kinh ngạc không thôi, có được nàng, hắn muốn nàng là của hắn, chính là của hắn.
Xúc động mãnh liệt trước nay chưa từng có bộc phát ra, làm cho hắn không kịp nhìn thấy thần sắc khiếp sợ của thuộc hạ, phá lệ chạy tới nơi này, tìm lý do để được cùng nàng ngủ chung ở đây.
Hắn luôn luôn bình tĩnh trầm ổn đụng tới nàng liền trở nên giống thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, nội tâm nảy lên một cỗ mãnh liệt, lo lắng bức thiết muốn cùng nàng thân cận, muốn có được tất cả của nàng, làm cho nàng chỉ thuộc về hắn. Nhưng lại sợ sẽ dọa đến nàng, đành phải đem cổ mãnh liệt này để tận sâu bên trong đáy lòng, từng chút từng chút dùng mọi biện pháp, nghĩ hết mọi cách, làm cho hình ảnh hắn chậm rãi xuất hiện trong lòng của nàng, làm cho nàng yêu thương hắn.
Hắn muốn chặt chẽ giữ lấy nàng, chiếm lấy nàng, đặt ở dưới thân, trói nàng bên người, vĩnh viễn giữ lấy nàng không cho nàng rời đi, muốn nàng vĩnh viễn là người của hắn.
Ôm lấy nàng Cung Mạch Khiêm không hề buồn ngủ, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, da thịt trắng nõn ở dưới ánh trăng chiếu rọi càng hiện rõ, khuôn mặt tinh xảo nhiễm một tầng vầng sáng, khiến nàng càng thêm trở nên nhu hòa điềm tĩnh, lúc này nàng đã không còn vẻ đạm mạc ngày thường, tinh thuần thanh linh làm cho người ta nhịn không được muốn che chở nàng, sủng ái nàng.
Cung Mạch Khiêm cứ như vậy lẳng lặng nhìn dung nhan Vân Khinh ngủ, trong mắt nhu tình ôn nhu có thể chảy ra nước, Vân Khinh thân mình nguyên bản có chút buộc chặt dần dần trầm tĩnh lại, cảm giác được, Cung Mạch Khiêm không tiếng động cười khẽ, nàng cần phải chậm rãi thích ứng với hắn nha.
Duy nhất làm cho hắn nhíu mi chính là nhiệt độ cơ thể nàng, như thế nào cùng lần trước vẫn lạnh như vậy? Nhiệt độ cơ thể của nàng luôn thấp như vậy sao?
Xem ra hắn phải nghĩ biện pháp vì nàng giữ ấm mới được, nhiệt độ cơ thể thấp như vậy sao được! Mùa đông hắn muốn làm cho nàng mặc thật nhiều y phục một chút, lông thú công hiệu giữ ấm thực không sai, vậy làm nhiều thêm một ít áo khoác lông thú đi, đến lúc đó nàng tùy thân có thể mang theo tiểu ấm lô......
Ánh trăng bao phủ ở trên giường, hai người ôm nhau ngủ trên người liền như có một tầng ngọc lưu ly trong suốt, hình ảnh duy mĩ mà ấm áp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]