Edit: anvils2_99
Sau giữa trưa ánh nắng tươi sáng, xuân ý dạt dào, trong viện tĩnh u.
“Vương phi quả nhiên rất biết hưởng thụ nha.” Thanh âm ôn nhuận dễ nghe vang lên, Cung Mạch Khiêm uống một ngụm trà hoa tán thưởng nói.
Dưới cây cối âm u, Cung Mạch Khiêm cùng Vân Khinh giống nhau lười biếng tựa vào trên ghế nằm, mùa xuân không khí mang theo hương thơm thoang thoãng, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp sau giữa trưa, cả thể xác và tinh thần nhất thời thoải mái hơn rất nhiều.
“Vương gia quá khen.” Thanh âm Thanh Y thản nhiên không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Vẻ mặt lạnh lùng hoàn toàn không giống như thái độ của hạ nhân đối với chủ nhân, bộ dáng lạnh nhạt như là một vị tiểu thư gia thế tốt.
Đối với thái độ lạnh lùng của Thanh Y, Cung Mạch Khiêm cũng không giận, như trước ôn hòa mỉm cười như ngọc. Lực chú ý cùng tầm mắt hắn đều tập trung vào trên người Vân Khinh đang nằm trên ghế từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu xuống, dương quang nhu hòa làm cho quanh thân của nàng nổi lên một vòng vầng sáng, gió nhẹ phất quá, làm cho sợi tóc nàng bay lên, lộ ra dung nhan ngủ say thanh thuần giống như linh tinh, tiên tử lầm lạc phàm trần, không thuộc về khói lửa nhân gian.
“Hoàng huynh, đệ nghe nói nga, người nọ ban Sát phi cho huynh, huynh......” Thanh âm như ánh mặt trời truyền đến, chỉ thấy cách đó không xa một vị huyền y nam tử hướng Cung Mạch Khiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiem-vuong-sat-phi/2008950/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.