Mạc Ngôn đuổi tới cửa liền nhìn thấy một màn như vậy.
Sư tôn của bọn họ vẻ mặt kích động cùng thần sắc đau khổ, bi phẫn chỉ vào chủ tử, còn Ngục chủ chính là ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi trong lòng chủ tử nhà họ. Chủ tử nhà họ thì mặt cười hớn hở lộ vẻ nhu tình. Phong Nhiễm Tuyệt nghiêm mặt ở một bên không ngừng ho khan, tay còn không ngừng vỗ ngực mình. Mạc Ngữ vẫn giống đầu gỗ đứng nói đó như cũ, Thanh Y cô nương cũng vẻ mặt lạnh lùng đứng một bên.
Đây là tình huống gì? Mạc Ngôn không hiểu ra sao, nhìn thần sắc mỗi người đều không giống nhau, cực kì không hiểu có chuyện gì.
“Khụ khụ khụ…ta, khụ khụ, ta nói lão nhân gia à, ta và ngài đâu có thâm thù đại hận gì? Ngài có cần phải kích động như vậy không? Đừng như vậy, khiến ta sợ.” Rốt cuộc cũng thở được, Phong Nhiễm Tuyệt không nhịn được kích động, vì chính mình thiếu chút nữa bị nước trà làm cho sặc chết, buộc phải lên án Vân Y Tử.
Tốt xấu cũng không cần chọn lúc y uống trà nói ra câu nói kinh người như vậy những hai lần a, là hai lần đó. Anh tuấn tiêu sái như y suýt chút nữa bị sặc nước trà mà chết những hai lần, không cần đùa y như vậy đi.
Vân Y Tử nghiêng đầu nhìn Phong Nhiễm Tuyệt, đôi mắt chớp chút lệ quang, miệng lão rên lớn, “Hu hu…Hắn, hắn, hắn là tiểu nhân, hu hu…Xấu xa. Âm hiểm. Giả dối. Vô sỉ…”
“……….”
“……….”
Mọi người im lặng, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiem-vuong-sat-phi/2008887/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.