Vân Y Tử nghe được lời của Phong Nhiễm Tuyệt sau đó ngừng kêu rên, trừng mắt nhìn Phong Nhiễm Tuyệt rồi nhìn qua Cung Mạch Khiêm, cuối cùng đem tầm mắt đặt trên người Vân Khinh, khùng khùng điên điên đi qua gấp rút hỏi:“Oa nhi! Ngươi thật sự là người của hắn?”
Ở trong lòng Cung Mạch Khiêm Vân Khinh hơi ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn Vân Y Tử đang tò mò không thôi, thản nhiên nói: “Không…” Có thể nói tất cả đều là…
Nghe được từ đầu tiên Vân Khinh mở miệng nói, Cung Mạch Khiêm nghĩ nàng muốn phủ nhận, lập tức siết thật chặt cánh tay, đánh gãy lời của nàng, cúi đầu nói với nàng: “Mèo con, nên làm chúng ta cũng làm, chẳng lẽ nàng không muốn chịu trách nhiệm sao? Nàng là ghét bỏ ta già? Cho nên muốn …” Lời nói tiếp tục cũng không nói ra, nhưng mà đây chính là hiệu quả mà Cung Mạch Khiêm muốn, vế trước đều là ‘sự thật’, vế sau thì tùy bọn họ suy nghĩ.
Nghe được lời nói của Cung Mạch Khiêm, những người liên quan đều suy nghĩ hỗn độn.
Nên, nên làm đều làm? Khi nào thì? Thì nhanh như vậy…? Phong Nhiễm Tuyệt rất tò mò nhìn bạn tốt, có chút không thể tin được tốc độ của bạn tốt có thể với Vân Khinh lại nhanh như vậy… Hắn không phải đã nói muốn từ từ sao?
Lão, già sao?! Chủ tử nhà bọn họ xác định người hắn đang nói chính là hắn sao? Già? Hai mươi tuổi đã kêu già?! Vậy ba mươi tuổi gọi là gì? Chủ tử nếu so với Vương phi thì chỉ hơn năm tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiem-vuong-sat-phi/2008885/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.