“Khụ khụ…… Lão nhân ta đi đi bộ một chút.” Vân Y Tử làm bộ ho nhẹ hai tiếng nói với ba người, sau đó liền rời khỏi lương đình, đi đến một chỗ.
Nhìn bóng dáng Vân Y Tử rời đi ánh mắt thâm u của Cung Mạch Khiêm xẹt qua vài tia ánh sáng, hắn biết Vân Y Tử muốn đi đâu, hy vọng người có thể làm cho Uyển Tư Tư hết hy vọng với mình, bằng không hắn không ngại tự mình động thủ đâu! Hắn không cho phép bất kỳ điều gì làm tổn thương mèo con tồn tại!
Phong Nhiễm Tuyệt nhìn sắc mặt của bạn tốt, luông mày hơi nhíu, lẳng lặng uống chén nước trà đang dần dần nguội đi, con ngươi đen hiện lên một tia trêu tức. Hy vọng nữ nhân kia có thể nghe được lời lão gia tử khuyên bảo, đừng làm ra chuyện ngu xuẩn gì, bằng không cho dù là Vân Y Tử cũng không giữ được mạng của nàng.
“A, đúng rồi, gần đây ta có nhận được tin tức, trên giang hồ có nghe đồn nếu được Phệ Hồng Huyết Ngọc nhận chủ thì sẽ có được chìa khóa mở ra bảo tàng cấm địa, người kia có thể có được một khoản lớn tài phú rồi, chậc chậc, cái bánh từ trên trời rơi xuống đây mà.” Phong Nhiễm Tuyệt tiện đà lại nghĩ tới tin tức gần đây đang được truyền lưu trên giang hồ, liền nói với bạn tốt, ngữ khí trêu chọc, nhưng con ngươi lại tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười),không có một chút tham lam đối với bảo tàng kia.
“Phệ Hồng Huyết Ngọc? Bảo tàng? Không có hứng thú.” Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiem-vuong-sat-phi/2008827/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.