Tôi ngồi khúm núm ở góc tường. Những cái xác vẫn nằm la liệt ở đó, máu tràn ra xông lên một mùi vô cùng ghê sợ. Tôi vẫn nấc lên, tay cầm bông hoa hồng run lên lẩy bẩy. Nhìn lên Richard, những thước phim máu me quay lại khiến tôi chỉ muốn hét lên mà lùi ra phía xa khỏi cậu. Từ bé đến giờ, chưa bao giờ tôi chứng kiến cảnh ghê sợ đến thế, lần đầu tiên là với Michael, nhưng Michael vẫn sống. Lần thứ hai là đây, và đã có bốn người chết trước mắt tôi. Richard kiên nhẫn nhìn tôi, cái nhìn của Richard khiến tôi càng thêm nghẹt thở.
-Về thôi.. –Richard chìa tay ra trước mặt tôi. Tôi nhìn vào những ngón tay trắng muốt vấy màu đỏ của máu ấy, cảm thấy toàn thân như run lên. Và như lúc nãy, Richard kiên nhẫn đợi tôi. Nhưng tôi chỉ thấy rùng mình dữ dội, lắc đầu nguầy nguậy. Cuối cùng, cậu thu tay lại và lạnh lùng đứng lên. Không nói thêm một câu gì nữa, Richard bỏ đi.
Tôi không dám lên tiếng gọi cậu ta đứng lại, chỉ có thể nhìn chăm chăm vào bóng lưng đấy xa dần.
Tôi không biết khi người ta phát hiện ra có người bị giết chết, và có tôi ngồi đấy với những vết máu dính trên tay, trên váy, người ta sẽ nghĩ gì. Nhưng chân tay tôi cứng đờ không thể chạy nổi.
-Emma, về thôi..
Một giọng nói vang lên khiến tôi giật bắn mình, ngước lên. Michael đứng trước mặt tôi, chìa tay ra. Lọn tóc trắng cuộn thành từng búp đã được thắt lại bằng một dải vải trắng, sợi dây đó dài đến mức đụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-yeu-mot-than-chet/52483/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.