-Đầu tiên, tôi cần mua bánh mì.
-Tôi cần vào chợ..
-Tôi cần ghé qua hiệu sách một chút.
-Cả ghé vào chỗ này nữa.
-Chỗ kia nữa…
Richard cõng cô mệt lử, còn cô thì khoái chí nhìn Richard cười toe.
-Chả có gì hay ho cả, cái thế giới của cô. –Richard lầm bầm.
-Sao lại không có? –Emma kêu lên. Richard nhìn bâng quơ ra phía xa. Có một chàng trai giấu bó hồng phía sau, ngập ngừng đưa cho cô gái. Những bó hoa kết đẹp đẽ. Cậu nhìn lên nét mặt cô gái, trông mặt cô gái ấy hạnh phúc đến lạ, e thẹn, ngượng ngùng. Cậu tự hỏi, tại sao những bông hoa lại có thể khiến con người hạnh phúc đến như thế.
Cậu bất giác lên tiếng:
-Tại sao chỉ với một bó hoa, con người lại vui sướng đến thế?
Emma nhìn sang, cô bật cười giải thích:
-Con người vô cùng yêu hoa, nhất là người Pháp chúng ta. Tặng hoa cho nhau cũng là một cách để bày tỏ tình cảm của mình. Dù người tặng, hay người nhận hoa, ai cũng đều thấy vô cùng hạnh phúc.
Trong giọng nói của cô không giấu nổi vẻ mong chờ được một lần như thế. Richard nhíu mày suy nghĩ: “Một bó hoa lại có thể khiến con người vui vẻ đến thế sao?”. Trong khi Richard mãi đuổi theo những suy nghĩ của mình thì. Emma đã giật mình kêu lên:
-Thôi chết, tôi để quên chiếc mũ của mình ở tiệm bánh mì rồi…
Richard nhíu mày, cõng cô đến một chiếc ghế bên đường, đặt cô xuống, rồi nhìn sang cô:
-Cô ngồi yên ở đây, tôi sẽ đi lấy cho cô.
Emma cười tươi gật đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-yeu-mot-than-chet/52482/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.