Khoảng bảy giờ tối một số người trong toàn soạn đã ravề. Nhưng lòng tôi rối bời có về nhà cũng chỉ uống rượu, tôi muốn tìm Mạt Mạt,mọi người khuyên tôi rất có lí, nhưng tôi không biết tìm được Mạt Mạt tôi cóthể nói gì với cô ấy.
Nhiều khi con người là như vậy, dường như luôn nghethấy một người nói với một người khác: “Chúng ta nói chuyện đi.” Nhưng khi thựcsự ngồi với nhau mặt đối mặt thì hầu hết đều chẳng thể nói gì.
Càng muộn người trong tòa soạn càng ít, tôi vẫn ngồitrước máy tính trong phòng làm việc đọc tin tức, ngắm gái xinh, xem ảnh, xemvideo.
Các nữ đồng nghiệp xinh đẹp liên tục chào tạm biệt,người từng nhận được ơn huệ của tôi thì hỏi có muốn về cùng không, có muốn cùngđi ăn khuya không, tôi đều từ chối hết.
Tôi không muốn về nhà, một nơi trống trải như thế chỉcàng làm cho tôi buồn bã hơn.
Hơn mười một giờ đêm, trong phòng làm việc hầu nhưkhông còn ai. Chỉ có tôi ngồi trước máy tính hút thuốc, đờ đẫn, click chuộtkhông mục đích.
Mười hai giờ, tôi từ bỏ việc giết thời gian kiểu đó,đứng dậy rời khỏi tòa soạn.
Tôi bắt taxi về, vào siêu thị mở cửa 24/24 giờ ở cổngkhu nhà mua một tá bia và mấy gói lạc.
Tôi không phải là một kẻ nghiện bia rượu nhưng cónhững lúc còn có cách nào khiến người ta không suy nghĩ lung tung mà ngủ luôntốt hơn say rượu không?
Tôi lững thững đi vào nhà, vừa đi vừa hát, vào thangmáy, lại hát, ra khỏi thang máy bước tới trước cửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-yeu-ai-cung-lieu-xieu/1906899/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.