Tôi ra khỏi sân bay, anh chàng lái xe Lôi Phong lúcnãy chắc thấy chờ lâu quá nên đã rời khỏi đây rồi.
Tôi bắt một chiếc xe khác, rời sân bay lên đường caotốc.
Tôi cúi đầu nhìn chiếc đũng quần tuột chỉ, một sự thựchiện lên trong đầu: Tiểu Văn đi rồi.
Sự thực đó khiến tôi sau một khoảnh khắc buồn bã bắtđầu trở nên bình tĩnh.
Có lẽ ngay từ đầu, thậm chí ngay trong tiềm thức củatôi, đây đã là một sự thực tất yếu sớm muộn sẽ xảy ra, cho dù mọi kế hoạchkhông thay đổi, cho dù kết thúc tất cả như kế hoạch ban đầu thì bây giờ cũng làlúc Tiểu Văn nên ra đi. Cô ấy không thể ở lại Trùng Khánh, không thể nào ở lạimột nơi nào đó.
Cô ấy có lối sống của cô ấy, cô ấy có những thứ mìnhcần tìm kiếm.
Tôi ngẩng lên bắt gặp ánh mắt khinh miệt của lái xetrong gương chiếu hậu.
Tôi đoán anh chàng lái xe này chắc thấy khinh bỉ vịhành khách ngồi ghế sau cứ cúi đầu nhìn đũng quần của mình là tôi lắm.
Nhưng giờ tôi cũng chẳng còn tâm trạng làm gì nữa,trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: uống rượu.
Tôi vốn là đàn ông đích thực dám nghĩ dám làm thế làtôi liền rút điện thoại ra gửi một tin nhắn đồng loạt cho bọn Thịt Chó, lão Phóvà lão Đường: “Tối đi uống rượu!”
Tin trả lời nhanh chóng lần lượt quay lại hỏi thờigian, địa điểm, có được mang theo người nhà không.
Tôi đang nghĩ tối nay uống thế nào thì đúng lúc nàymột tin nhắn đến:
“Shit!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-yeu-ai-cung-lieu-xieu/1906896/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.