Ai cũng có lúc mệt mỏi vô cùng nhưng lại không ngủđược, nhưng chuyện đó với tôi hình như hơi nhiều quá. Nằm trên giường rồi đầuóc tôi lại suy nghĩ lung tung, không tài nào dừng lại được, dù chỉ trong chốclát.
Tôi suy nghĩ, phân tích rất lâu về sự đau lòng vànhững giọt nước mắt của Tiểu Văn, tôi không rõ đó là diễn kịch hay là cảm xúcthật của cô ấy, cho dù là cảm xúc thật thì đối tượng có phải là tôi không? Haylà chuyện xảy ra hôm nay khiến Tiểu văn nhớ đến những chuyện đã từng trải quahay một hồi ức nào đó.
Vậy còn Mạt Mạt thì sao? Sao cô ấy lại như vậy? Ấntượng của tôi quá sâu, khi cô ấy vừa nhìn thấy Tiểu Văn, vẻ mặt đó, ánh mắt đó,giọng nói đó hoàn toàn là dáng vẻ muốn giết người, rõ ràng là biểu hiện củangười đang vô cùng phẫn nộ và đau lòng. Vậy có phải cô ấy đang đau lòng và giậndữ thật không? Giây phút đó cô ấy thực sự coi tôi là một người chồng bồ bịch,còn đưa cả người tình về nhà sao?
Nếu không phải như vậy, nếu những suy đoán trên củatôi đều sai, vậy thì Tiểu Văn và Mạt Mạt một người được giải Kim Kê, một ngườiđược giải Bách Hoa, đồng thời vinh dự nhận giải Oscar nữ diễn viên chính xuấtsắc nhất cũng không có gì quá đáng.
Thực ra, chuyện này hay lắm sao?
Người thực sự ấm ức là tôi, quá ấm ức, còn quá ấm ứchơn “quá ấm ức” trong mấy bài hát vẫn hát kia. Vào giây phút Mạt Mạt đứng bêntrái Tiểu Văn đứng bên phải, tôi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-yeu-ai-cung-lieu-xieu/1906889/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.