Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13
Chương sau
Edit: Khuynh Khuynh ______________________________________ “Các người đang làm gì?” Âm thanh trầm thấp khàn khàn từ chỗ cửa truyền đến. Phượng Khuynh Ca cùng Bạch Dật Thuỷ đồng thời cứng đờ. Hai người đồng thời quay đầu về phía cửa, chỉ thấy Phượng Tử Thịnh đang đứng nơi đó, mang theo uất giận trừng bọn họ. Phượng Khuynh Ca cảm thấy chột dạ, Bạch Dật Thuỷ xấu hổ, ba người đàn ông còn lại thì ghen tỵ liếc nhìn anh. “Tieur Ca, chơi rất vui vẻ sao?” Phượng Tử Thịnh tựa tiếu phi tiếu nhìn Phượng Khuynh Ca. Phượng Khuynh Ca đương nhiên biết đây làm điềm báo tức giận của anh trai đại nhân, cô liền uỷ khuất nhìn anh: “Anh hai, mau đem bọn họ đuổi đi.” “Em không phải thật hưởng thụ sao?” Phượng Tử Thịnh ôm hai tay ôm ngực, hừ lạnh mấy tiếng: “Anh hai sống chết chưa biết, em thật ra lại rất khoái hoạt.” “Không phải như vậy.” Phượng Khuynh Ca nhanh chóng chạy đến giải thích. “Quên đi, bây giờ anh không muốn nghe giải thích.” Phượng Tử Thịnh vừa tiến lại gần cô vừa cởi quần áo: “Xem ra bọn họ còn chưa thoả mãn em, vậy để anh tới vậy.” “Các người, các người là cố ý có đúng không?” Phượng Khuynh Ca nghiến răng nghiến lợi: “Được! Các người muốn chơi, tôi cùng các người chơi.” Ánh mắt Phượng Khuynh Ca hơi trầm xuống, trong tay ngưng tụ đại lượng ma khí. Chỉ thấy cô gái nhỏ xinh đẹp biến đổi nhanh chóng, bộ dáng liền lập tức thay đổi. Tóc dài bay lên, khuôn mặt hơn vài phần thượng giả uy nghiêm. Cô vung tay lên, kéo Bạch Dật Thuỷ cùng Mạnh Lâm Phong bay lên chỗ mình. “Đẹp quá!” Ba người đàn ông phía dưới si ngốc nhìn cô. Trong mắt Lam Kiếm Tà hiện lên lửa nóng quang mang: “Tôi cũng muốn có được lực lượng như vậy.” Phượng Khuynh Ca ôm lấy cổ Bạch Dật Thuỷ: “Bạch ca ca, anh trốn không thoát, từ này về sau anh là người đàn ông của em.” “Anh nghĩ, anh đã sớm không trốn thoát.” Trong mắt Bạch Dật Thuỷ hiện lên sự thoả mái cùng kiên định: “Anh sẽ cố gắng thích ứng hết thảy.” “Cảm ơn anh, Bạch ca ca.” Phượng Khuynh Ca tựa vào bên tai anh, phun ra nhiệt khí, nói: “Hiện tại bắt đầu thích ứng được không? Tiểu muội muội của em rất muốn anh nha.” “Anh thì sao?” Mạnh Lâm Phong ê ẩm nói: “Tiểu Lâm Phong cũng rất muốn em làm sao bây giờ?” “Đêm còn dài, Lâm Phong, anh gấp cái gì? Trước kia anh làm tổn thương em như vậy, em phải trừng phạt anh nha.” Cô chậm rãi hạ xuống đất, ba người đà ông còn ai cũng nhanh chóng quấn lại đây.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13
Chương sau