Sắc mặt Bạch Dật Thuỷ cổ quái, trong mắt là đau lòng cùng rối rắm. Anh muốn rời khỏi, nhưng nơi này đâu phải là chỗ anh muốn trốn thì có thể trốn?
Mạnh Lâm Phong bước vào, liền nhìn thấy Phượng Khuynh Ca cầm gậy ngọc trên tay đặt trước cúc hoa của Lam Kiếm Tà nhưng không tiến vào.
Thân thể Lam Kiếm Tà căng cứng, trong mắt hiện lên khẩn trương. Cho dù hắn đã che giấu rất khá, nhưng lại vô cùng dễ dàng bị Phượng Khuynh Ca nhìn ra.
Phượng Khuynh Ca nhớ tới Phượng Tử Thịnh đã chịu qua nhiều đau khổ, cô liền đem những oán hận này trút lên người Lam Kiếm Tà, dù sao Tiểu Thất cũng là thủ hạ của hắn mà.
Cô nhìn đến Phong Thất Hiên, đôi mắt vừa chuyển, trong lòng liền nảy ra chủ ý: “Hiên ca ca, chúng ta chơi một trò chơi, thế nào?”
Phong Thất Hiên và lôi kéo Bạch Dật Thuỷ tiến vào, liền nghe thấy Phượng Khuynh Ca nói như vậy, hắn cười tà tà, nói: “Mặc cho em phân phó, nữ vương bệ hạ của anh.”
“Cái tên Tiểu Thất kia dường như rất có hứng thú đối với cúc hoa của anh. Bây giờ lão đại của hắn rơi vào trong tay chúng ta, em giao hắn cho anh tuỳ tiện chơi đùa.” Tiểu Thất bạo cúc hoa Phong Thất Hiên, Phong Thất Hiên làm sao có thể không có oán khí? Bây giờ vừa vặn để cho anh bộc phát ra đi.
“Chờ tôi đem anh tra tấn đến sống không bằng chết, xem anh giết tôi như thế nào?” Phong Thất Hiên âm hiểm cười: “Dám bạo cúc hoa của tôi....”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]