Edit: Khuynh Khuynh
__________________________________
Phượng Khuynh Ca ừ một tiếng, cặp mắt mị hoặc phát ra ánh sáng lạnh, yêu mị cười: “Tin tưởng tôi đi, anh sẽ yêu chết cái loại cảm giác này.”
Gậy ngọc trong tay khi lớn khi nhỏ, tất cả đều dựa vào ma khí cô phát ra để điều chỉnh. Nó đến gần Lam Kiếm Tà, chạm vào thân thể hắn.
Lam Kiếm Tà nghiến răng nghiến lợi, mặt của hắn khi xanh mét khi thì tối đen, sự vặn vẹo này khiến cho dung nhan tuấn mỹ trở nên vô cùng cổ quái. Ngoài cửa phòng, Mạnh Lâm Phong, Phong Thất Hiên cùng Bạch Dật Thuỷ tinh tường nghe cuộc đối thoại giữa bọn họ. Phong Thất Hiên tựa tiếu phi tiếu nhìn Bạch Dật Thuỷ , Mạnh Lâm Phong buồn bực hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa đi vào. Phong Thất Hiên lôi kéo Bạch Dật Thuỷ, nói: “Cùng vào xem thử như thế nào!”
Sắc mặt Bạch Dật Thuỷ cổ quái, trong mắt là đau lòng cùng rối rắm. Anh muốn rời khỏi, nhưng nơi này đâu phải là chỗ anh muốn trốn thì có thể trốn?
Mạnh Lâm Phong bước vào, liền nhìn thấy Phượng Khuynh Ca cầm gậy ngọc trên tay đặt trước cúc hoa của Lam Kiếm Tà nhưng không tiến vào.
Thân thể Lam Kiếm Tà căng cứng, trong mắt hiện lên khẩn trương. Cho dù hắn đã che giấu rất khá, nhưng lại vô cùng dễ dàng bị Phượng Khuynh Ca nhìn ra.
Phượng Khuynh Ca nhớ tới Phượng Tử Thịnh đã chịu qua nhiều đau khổ, cô liền đem những oán hận này trút lên người Lam Kiếm Tà, dù sao Tiểu Thất cũng là thủ hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-vat-hi-sinh-tro-thanh-nu-chinh/2317722/quyen-2-chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.