Lung Linh chậm rãi mở mắt, nàng vẫn còn vô cùng hoảng sợ, nằm trong lòng của Nhan Như Ngọc run rẩy từng hồi, chốc chốc lại len lén nhìn qua phía Tần Vũ, hình bóng của hắn để lại nỗi sợ trong lòng nàng vô cùng lớn, sợ là cả đời này lưu lại một vết tâm ma khắc sâu trong tâm khảm.
Nhan Như Ngọc lặng lẽ vuốt ve Lung Linh, đôi mắt nàng ngấn lệ, cũng chỉ vì nàng mà Lung Linh mới ra nông nỗi như vậy, nàng đã sai lầm khi đánh giá thấp Tần Vũ. Hơn nữa, bây giờ nàng đang vô cùng lo lắng, đến tận bây giờ nàng vẫn chưa có tìm ra manh mối của Sinh Mệnh Chi Tuyền.
Tần Vũ ngồi bên cạnh đống lửa lớn, chốc chốc lại thảy vào bên trong một hai que củi, ngọn lửa bập bùng tí tách từng đợt, Tố Tố ngồi một bên, trong lòng vô cùng nặng trĩu, lâu lâu nàng lại ngước nhìn tỷ muội Nhan Như Ngọc, có lẽ tâm tư nàng đơn thuần, lại thêm cùng là nữ giới nên nàng càng thương xót cho bọn họ.
Tần Vũ thấy Tố Tố như vậy, hắn cũng không biết nói sao cho phải, khẽ thở dài, tâm tư đơn thuần như Tố Tố hành tẩu ở chốn tu chân này, quả thật là con mồi béo bở cho đám người khác. Hướng Tâm cũng biết Tần Vũ nghĩ gì, nhưng hắn cũng không biết mở lời như thế nào, ngày trước, hắn một lòng hướng phật, một lòng thiện lương, nhưng lão thiên nghiệt ngã, mới đưa hắn trở thành một con người như hiện tại, hắn thời dài, vỗ vỗ bả vai Tần Vũ, nhẹ giọng nói:
- Rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-van-he-thong/897868/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.