Ở cách đó không xa, một mảnh sâm lâm rậm rạp nay đã bị san phẳng thành bình địa bởi chiêu thức vũ kỹ của tu sĩ ma tộc, cây cối đổ rạp, đất đá bấy nhầy lẫn lộn cả cây cỏ ngổn ngang trên mặt đất. Chốc chốc lại thấy vài ba cái lỗ sâu hoắm, nếu không thì cũng là một cái rãnh nứt dài tới hơn trăm trượng, nhìn một tràng cảnh này, hẳn là ở đây đã trải qua sinh tử chi chiến kịch liệt.
Khả Ma Hàn ôm ngực ho ra mấy búng máu lớn, hắn hục hặc nói:
- Mẹ nó, đúng là dai như đỉa!
Hắn nhìn quanh một lượt chiến trường, phe hắn tổn thất hơn một nửa, tranh đoạt bảng xếp hạng địa cung và bảo vật coi như phải bỏ, nhưng đổi lại chỉ cần hắn an toàn đi ra, chức vị gia chủ Khả Ma gia tộc chắc chắn nằm trong tay hắn.
Khả Ma Hàn cấp bách nói:
- Được rồi, bỏ đi, mau chóng rút lui thôi!
Đám thủ hạ ma tộc đang lục lọi khắp nơi trên chiến trường, mang theo vẻ mặt tiếc nuối lục đục rời đi, có mấy kẻ bạo gan ráng ở lại nhặt nhạnh thêm một chút.
Ma Hàn nhìn đám thủ hạ, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh miệt nồng đậm.
“Một lũ rách nát”
Đột nhiên Khả Ma Hàn trong lòng rét run từng cơn, sau lưng hắn truyền đến tiếng xé gió bén nhọn, một màu hoàng kim sắc vụt sáng trong sâm lâm, chớp mắt đã đến ngay chỗ của hắn, ầm ầm bạo nổ, hắn hét thảm.
- Mau bảo hộ ta!
Phục Hổ La Hán Tiễn chấn nát một mảnh sâm lâm rộng hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-van-he-thong/897867/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.