Chương trước
Chương sau
Một tháng sau, ở tiệm rèn nhỏ ở ngoại ô một thành nhỏ, lúc này một lão già đang cặm cụi rèn lại lưỡi cho cái cuốc của lão nông nhà bên.
Lão nông nói:
- Công huynh, thật là ngại quá!
Lão họ Công nói:
- Haha, ngươi thật là quá khách sáo, chúng ta là láng giềng, cái này chẳng qua là chút chuyện nhỏ mà thôi!
Nói rồi lão tiếp tục cặm cụi đập búa xuống, chỉnh lại lưỡi cuốc cho lão nông, nhìn lão ước chừng phải bảy tám mươi tuổi, ấy vậy mà khí lực thật lớn, từng búa từng búa uy lực trọng điệp nện xuống.
Choang! Choang!
Lão ngắm nghía lần nữa rồi mới hài lòng, đưa cho lão nông rồi nói:
- Xong rồi, nhưng mà cái lưỡi cuốc này hẳn là chỉ xài được thêm một vụ nữa thôi là phải thay rồi!
Lão nông thở dài nói:
- Ài, thôi thì ráng vụ nào hay vụ đấy! Cũng may mấy năm nay, lão thiên phù hộ mùa màng bội thu, Tam công chúa lại liên tục cho người hỗ trợ khai hoang nên bây giờ không còn đói khổ như trước nữa.
Mấy chục năm sống nghèo đói vất vả, tính cần kiệm đã ăn sâu vào máu lão, cho nên lưỡi cuốc này sớm đã phải thay, nhưng lão vẫn cố dùng.
Công Tôn Toản vui vẻ nói:
- Haha, thế thằng lớn nhà ông cũng sắp đủ tiền cưới vợ rồi phỏng ?
Lão nông vui vẻ nói:
- Phải phải, đợt rồi nó đi phụ ở Dao Trì Thánh Điện, được một mớ kha khá, đợi cưới vợ xong nó sẽ mở xưởng mộc đấy.
Lão họ Công cười cười rồi nói:
- Haha, ngày hỉ sự nhớ mời ta đấy!
Lão họ Từ vui vẻ nói:
- Haha, tất nhiên rồi, ta còn định nhờ lão Công huynh, đại diện nhà trai thưa gửi với bên đàng gái đây.
- …
Hai lão vui vẻ trò chuyện với nhau một hồi lão nông mới rời đi, đằng xa phu nhân của Công Tôn Toản đang được một nam nhân trẻ tuổi xách hộ đồ đi về ngôi nhà nhỏ của hai vợ chồng lão.
Đi sau lưng hắn còn có hai vị cô nương lững thững đi theo, hai nàng chính là Y Tiên và Tố Tố, còn người nam nhân kia là Tần Vũ. Bên cạnh lão bà còn có một đứa nhỏ quấn quýt nói chuyện luyên tha luyên thuyên làm lão phải bật cười mấy lần.
Công Tôn Toản nhíu mày, loại nhân vật cỡ này đến đây là có ý gì, hơn nữa, còn dám tiếp cận lão bà của lão, hai mắt của lão hiện lên hung quang mãnh liệt, nhưng nhanh chóng đè nén xuống.
Từ xa lão đã hừ lạnh trách mắng:
- Hừ, ta đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, nên tránh xa đám tu sĩ thối tha ra!
Tần Vũ thấy lão cung kính hành lễ.
- Tiểu bối Tần Vũ bái kiến Công Tôn Toản tiền bối!
Y Tiên và Tử Yên cũng nhanh chóng hành lễ theo.
- Tiểu bối Y Tiên bái kiến Công Tôn Toản tiền bối!
- Tiểu bối Tử Yên bái kiến Công Tôn Toản tiền bối!
- Tiểu bối Tố Tố bái kiến Công Tôn Toản tiền bối!
Lão hừ lạnh, rồi đi vào bên trong lán rèn của lão, tiếp tục rèn nông cụ, mặc kệ mấy người Tần Vũ. Vậy mà Tần Vũ không giận lão, từ từ tiến vào bên trong, không thấy lão nói gì, cũng bắt tay vào rèn nông cụ với lão.
Lão khinh thường nói:
- Loại như ngươi cũng biết rèn nông cụ sao ?
Y Tiên có chút khó chịu, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn ở một bên phụ lão bà chuẩn bị đồ ăn trưa.
Lão bà hiền hậu nói:
- Ông ấy, cứ cục cằn như vậy, ta thấy vị công tử này không phải là người xấu.
Lão hục hặc nói:
- Ta phỉ, hắn mà không phải là người xấu, thì chắc chắn ta là bồ tát chuyển thế!
Lão bà cười ha hả nói:
- Ông đấy, bởi vậy bình thường chả ai dám gần với ông cả.
Tần Vũ hai tay thoăn thoắt sửa lại cái lưỡi cày hỏng mà mấy lão nông phụ cận để lại nhờ lão sửa hộ mấy hôm trước.
Hắn nện búa cực kỳ dứt khoát, kỹ năng khống chế lực vô cùng hoàn mỹ.

Choang! Choang!
Lão ngoài mặt bực tức, nhưng trong lòng cũng bắt đầu chú ý đến hắn, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng nói:
- Hừ đúng là tên mọt sách, đất ở Thương quốc cứng như vậy, ngươi mài thẳng lưỡi cày ra như vậy, sức nông dân làm sao mà làm nổi.
Tần Vũ cười cười, có chút xấu hổ nói:
- Mong tiền bối chỉ điểm.
Lão giật cái búa trên tay hắn, hắng giọng nói:
- Căng mắt ra mà nhìn!
Nói rồi lão giơ búa lên đập xuống, từng tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên, mỗi búa của lão nếu chú ý kỹ đều có một quỹ đạo cố định, khí lực điều chỉnh vừa phải, rất đều tay, chỉ trong nháy mắt, lão đã chỉnh lại cái lưỡi cày từ thẳng thành cong, theo một quỹ đạo nhất định, hơn nữa sống lưng cũng sắc bén và cứng cáp hơn hẳn, rồi lão nói:
- Hiểu không ?
Lão đưa lại cái búa cho Tần Vũ, rồi lùi lại khoanh tay quan sát, hắn vội gật đầu, rồi nhanh chóng bắt chước lão làm nốt phần còn lại.
Choang! Choang!
Hai mắt lão hiện lên vẻ kinh ngạc nồng đậm, cái tên quái thai này chỉ nhìn một lần có thể bắt chước lão năm thành, thiên phú luyện khí tuyệt không phải hạng tầm thường, nhưng bên ngoài lão vẫn khinh thường nói:
- Đúng là dốt nát, ta đã thị phạm tận mắt như vậy rồi, vẫn còn có thể gõ ra mấy búa tệ hại như vậy!
Tần Vũ cười cười, tiếp tục cặm cụi làm việc, lại nhìn thông báo trên hệ thống.
[Đinh! Hảo cảm của Nhất đại tông sư luyện khí Công Tôn Toản đối với ký chủ đạt 30/100]
Hai người, một già, một trẻ, một bên chửi, một bên cặm cụi làm cũng đã qua mấy ngày, lúc này Tần Vũ mới chịu nói chuyện, hắn từ tốn nói:
- Tâm ý của tiền bối đối với bách tính thường dân, thật là đáng trân trọng.
Lão hừ lạnh rồi nói:
- Hừ vậy thì liên quan gì đến ngươi!
Tần Vũ nhàn nhạt nói:
- Nhưng mà cũng chỉ có thể lo cho dân chúng xung quanh nơi này mà thôi. Còn lại thì tiền bối dự tính như thế nào, nhất bên trọng, nhất bên khinh chăng.
Đột nhiên lão trầm ngâm không nói gì, liên tục gõ búa, mặc kệ Tần Vũ. Hắn nói không sai, mấy trăm năm trước, lão chán ngán cảnh chiến tranh liên miên, thiên hạ chúng sinh lầm than, liền lui về ở ẩn, trốn ở một góc nhỏ, ngày đêm hỗ trợ dân chúng xung quanh làm ăn, bảo hộ họ trước thiên tai và yêu thú.
Nhưng trong lòng lão, vẫn băn khoăn một chuyện về chúng sinh ở khắp nơi bên trong Trung Nguyên. Suy tính tới lui, lão cũng dằn xuống, lão có lòng, nhưng thế lực không có nên lão cũng không làm được gì, rồi dần dà từ từ chết tâm, trốn ở nơi này, trở thành lão thợ rèn nông cụ một đời bình dị sống qua ngày.
Có rất nhiều hoàng thất, thậm chí thiên triều đến mời lão về gia nhập dưới trướng lấy đãi ngộ cao nhất mà mời chào, nhưng đều thất bại, bởi vì lý tưởng của bọn họ và của lão không giống nhau. Hơn nữa, bọn họ đến đây mời chào lão đều là tâm cao khí ngạo, nhìn lão bằng nửa con mắt, như một công cụ mà thôi.
Chỉ có Tần Vũ là người đầu tiên hạ mình vào nhịp sống của lão, từ tốn thuyết phục lão, làm lão cũng có chút tôn trọng hắn. Lão nói:
- Cách của ngươi cũng khác gì bọn chúng đâu, lại đến đây khua môi múa mép.
Tần Vũ xối một ráo nước lạnh lên lưỡi dao, rồi lại đưa lên ngắm nghía một hồi, ánh mắt có chút thất vọng rồi đưa vào lò lửa nung lên lần nữa, hắn chậm rãi nói:
- Tiền bối thấy Thương quốc mấy năm nay như thế nào ?
Lão trầm ngâm không nói gì, hắn hỏi câu này lão không biết phải phản bác hắn ra sao, cuộc sống của dân chúng xung quanh, lão cũng nhìn thấy rõ, đang tốt đẹp lên từng ngày, nhà nhà sung túc, mùa màng bội thu, phàm nhân thì nghĩ là lão thiên phù hộ, nhưng mà một tu sĩ như lão sao lại không biết cớ sự đằng sau. Mấy năm gần đây tu sĩ đến đây làm mưa, làm gió hỗ trợ dân chúng phát triển mùa vụ, hoàng thất liên tục cho quân khai hoang, xua đuổi yêu thú ở rừng sâu, cho người dân thêm không gian sinh sôi nảy nở.
Lão lý sự cùn nói:
- Hừ, cũng là chém chém giết giết, chẳng qua thêm được cái biết chăm lo cho bá tánh mà thôi!
Lão nói mấy lời cuối, đột nhiên im bặt, lời lão nói ra, cũng chính là lời hắn muốn nói, cũng chính là điều lão muốn làm, lão im lặng, tiếp tục nện búa lên cây dao chặt thịt trước mặt.
Choang! Choang!
[Đinh! Hảo cảm của Nhất đại tông sư luyện khí Công Tôn Toản đối với ký chủ đạt 50/100]
Không khí thoáng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, không còn tiếng nói chuyện nữa, chỉ còn tiếng nện búa của hai người mà thôi.
Tần Vũ một bên mài lưỡi dao vừa nãy đến sáng bóng, hắn lấy tay sờ sờ thử độ sắc bén của nó rồi mới hài lòng đặt xuống.
Lúc này, một tên nông dân đi qua nói:
- Hây, tiểu tử, cái lưỡi cuốc hôm trước đã xong rồi chứ!
Tần Vũ vui vẻ nói:
- Ha ha, đã xong đã xong, của huynh đây, 5 hào!
Tên nông dân ngắm nghía lưỡi cuốc tỉ mỉ rồi cằn nhằn nói:
- Ngươi thật là, mới tháng trước có 4 hào bây giờ đã 5 hào rồi!
Tần Vũ cười cười nói:
- Ài, ta còn phải tích lũy làm việc lớn a!
Tên nông dân cười ha hả rồi vỗ vai Tần Vũ nói:

- Ngươi muốn mở một xưởng rèn sao, cố lên huynh đệ, làm người phải có chí hướng!
Nói rồi hắn giơ ngón tay cái với Tần Vũ rồi nhanh chóng đi ra đồng.
Lão thở dài rồi nói:
- Ta muốn sống nốt phần đời còn lại với lão bà của ta!
Nói đoạn ánh mắt lão bi sầu nhìn lão bà bà, hơn hai trăm năm trước, nàng bị người ta hãm hại, tu vi thoái lui, lão hết mình chạy chữa, nhưng cũng bất lực tòng tâm, thiên triều cũng cho người nghe ngóng khắp nơi, nhưng cũng bất lực trước loại độc tố này.
Lão bà bà biết chuyện, nói với lão, đời này không cần vĩnh hằng, chỉ cần vui vẻ với nhau là được. Vì vậy, lão đã từ chối bọn họ, sống những tháng ngày bình dị với lão bà của lão, rồi lão sẽ trả thù những người đã ám hại lão.
Tần Vũ cũng thở dài một hơi rồi nói:
- Nếu tiền bối đồng ý, tiểu bối có thể thử.
Lão hừ lạnh:
- Không cần, ngươi lại như bọn chúng mà thôi!
Hắn chậm rãi nói:
- Nếu tiền bối đã chết tâm, tiểu bối cũng không cưỡng cầu, chỉ là muốn thử sức một lần.
Lão trầm ngâm không nói gì, quả thật lão không nỡ nhìn lão bà của lão phải ra đi, lão nói:
- Ngươi muốn gì ?
Tần Vũ vẫn như cũ nói:
- Tiểu bối không dám cưỡng cầu.
Lão nói:
- Ngươi có thể thử, nhưng ta vẫn sẽ không giúp ngươi!
Tần Vũ cung kính chắp hai tay nói với lão:
- Đa tạ tiền bối đã tin tưởng!
Nói rồi hai người đi vào trong nhà, lão nói phu nhân lão để Tần Vũ thử một lần.
Tần Vũ bắt mạch cho lão bà bà, bắt đầu truyền chân khí có khí tức Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa vào bên trong thăm dò, lại dùng [Thần Nhãn] tra xét tình hình của lão bà bà, nhưng hắn cũng lực bất tòng tâm. Hắn thở dài nói:
- Thứ cho tiểu bối bất tài!
Người ra tay vô cùng âm hiểm, để cổ độc bám lên tâm mạch của phu nhân lão, lại từ từ bắt lấy thần hồn của lão bà, nếu nó chết, lão bà cũng sẽ chết theo, bây giờ phải ngày đêm nuôi dưỡng nó, nhưng mà cũng vì vậy mà sinh cơ của lão bà cũng sẽ dần dần tiêu tán.
Tần Vũ ở một bên cẩn thận thôi động Sinh Minh Chi Linh Chân Hỏa bồi dưỡng lại sinh cơ cho phu nhân lão, sắc mặt của lão bà cũng hồng hào trở lại, có vẻ tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là biện pháp tạm thời.
Tần Vũ áy náy nhìn lão, lão cũng chậm rãi lắc đầu, vốn dĩ lão cũng không có quá hy vọng vào hắn, cho nên cũng không có bao nhiêu thất vọng, lão nói:
- Không sao, ta cũng sớm đoán được kết quả này!
Lão bà ngược lại vẫn vui vẻ nói:
- Đa tạ công tử, ta cảm thấy khỏe hơn một chút, mấy ngày nay có các người bầu bạn, không khí trong nhà cũng vui vẻ hơn hẳn.
Nói rồi lão trìu mến vuốt ve mái tóc Tử Yên, bởi vì lão bà mang trọng bệnh, không thể sinh con cho lão, nên vẫn khát khao có một đứa trẻ trong nhà, lão già hai mắt đỏ hoe nhìn phu nhân của mình, rồi lão quay người bước nhanh ra ngoài hiên.
Lão và Tần Vũ đều biết nếu hồi phục sinh cơ cho lão bà bà, thì con cổ độc càng sớm trở nên mạnh mẽ, lão bà bà sẽ càng mau chết hơn mà thôi.
Tần Vũ đột nhiên bạo gan, đưa Cốt Linh Lãnh Hỏa đi vào bên trong cơ thể của phu nhân lão, con cổ độc, thấy nguy hiểm lập tức di chuyển chạy trốn khỏi tâm mạch của lão bà bà, Tần Vũ tận dụng thời cơ, nhanh chóng lấy dị hỏa bọc nó lại, từ từ luyện hóa nó, chậm rãi cắt dứt mối liên hệ với lão bà bà, lại dùng Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa ôn dưỡng lại thần hồn.
Tần Vũ kiên trì chín chín tám mốt ngày liên tục như vậy, rốt cuộc cũng giết được con cổ độc, nhưng mà thần hồn của lão bà bà cũng yếu ớt đến cực điểm, vì nó là một phần của thần hồn của phu nhân lão, Tần Vũ lại bỏ ra chín chín tám môt ngày liên tục chữa trị thần hồn cho lão bà bà.
Lúc này phu nhân lão cũng đã sắc mặt đã trở nên hồng hào, chân khí cũng bắt đầu chảy khắp các kinh mạch, Công Tôn Toản lão nhân nói:
- Đa tạ Tần thế tử!
Hắn khoát tay nói:
- Tiền bối quá lời rồi!
Xong xuôi hết mọi chuyện, hắn tuân thủ giao ước, không ép buộc hay cưỡng cầu lão, xin phép cáo lui trở về kinh đô, bởi vì hắn đã rời đi quá lâu, bây giờ phải quay về làm chính sự.
Lão Công Tôn Toản nhìn theo bóng lưng rời đi, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, phu nhân lão ngả vào lòng lão rồi nhẹ giọng nói:
- Tần thế tử mang theo hoài bão lớn lao, tài năng của chàng có thể giúp thế tử sớm ngày đạt được điều đó, thiên hạ chúng sinh ở Trung Nguyên cũng sớm ngày được hưởng thái bình!
Lão thở dài, trầm ngâm không nói gì, lão nhìn lại cái lán rèn của lão, rồi lại phóng thần thức quan sát toàn bộ dân chúng trong thành, thân thể của lão từ từ trẻ lại trở thành một nam nhân khôi ngô tuấn tú, hai mắt Công Tôn Toản lão nhân, kim quanh chớp động, lão nói:
- Chúng ta cũng nên chuẩn bị một vài thứ thôi!
...
[Đinh! Hảo cảm của Nhất đại tông sư luyện khí Công Tôn Toản đối với ký chủ đạt 70/100]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.