Trong tầm mắt của Tần Vũ và Tần Nhược Tuyết dần dần hiện lên một cái tượng đá cao hơn mười trượng, nó đứng sừng sững trên nền đất trống trải, khí tức tỏa ra không hề tầm thường, làm người ta cảm thấy cao thâm mạt trắc.
Mấy phàm nhân sống ở quanh đây cũng thường xuyên đến chỗ này khấn vái cầu xin điềm lành.
Dần dà nó đã trở thành vật tín ngưỡng trong phàm gian.
Tu vi càng cao, năng lực [Thần Nhãn] càng được khai mở, hiện tại, Tần Vũ cũng đã có thể thấy được một hai điểm huyền cơ ở trên Thần Tượng.
Những thứ mà hắn nhìn thấy mơ hồ lúc này có lẽ được gọi là Pháp Tắc, chỉ là nó quá khó để hắn có thể nắm bắt ở thời điểm hiện tại, tựa như làn sương vậy, tuy hắn có thể thấy, nhưng một khi giơ tay bắt lấy, nó liền tan biến vào hư vô.
Quang Minh Chi Lực mà hắn đang sử dụng cũng là do có Cửu Lê Bảo Bình cung cấp, chứ thực chất, bản thân hắn chưa thể tự mình thu nạp Quang Minh Chi Lực, hoặc huy động được sức mạnh chân chính của nó.
Hắn chỉ mượn nó để gia trì thuộc tính vào chiêu thức mà thôi!
Tần Vũ mang theo Nhược Tuyết, tiếp tục tiến về phía trước, bước qua khỏi phạm vi che chở của Thần Tượng đi vào sâm lâm trước mặt.
Ở chỗ này, sớm hình thành một con đường mòn, nối liền Trung Châu thành và dịch trạm gần nhất ở phía Nam.
Bởi Trung Châu thành là thành trì trung tâm, số lượng thương đội đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-van-he-thong/3458319/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.