Trung Châu Thành bây giờ so với trăm năm trước đã là một trời một vực.
Mặc cho Hắc Ám Trường Dạ không ngừng xâm lấn về phía Bắc, Trung Châu Thành vẫn không ngừng phát triển vượt bậc.
So với trăm năm trước, diện tích thành đã tăng gấp đôi, dân số cũng đông đúc hơn rất nhiều.
Khu vực ngoại thành trước đây, bây giờ đã trở thành trung khu sầm uất, người đi lại trên phố vô cùng tấp nập, nhà cửa san sát, ngõ lớn ngõ nhỏ khắp nơi.
Nhưng cũng không thể tránh khỏi sự phân hóa giàu nghèo rõ rệt, nhất là trong thời đại hắc ám này chỉ cần đi trên phố liền có thể bắt gặp dân tị nạn tứ xứ đổ về đây, trông bọn họ vô cùng khắc khổ và lam lũ.
Phàm nhân chạy đến Trung Châu Thành tị nạn cũng chỉ có thể làm công việc thấp kém, thậm chí bán mình cho đại gia tộc mà thôi, cuộc sống cũng vô cùng vất vả và vô vọng, đối với bọn họ được sống đã là một ân huệ to lớn.
Ngay cả tu sĩ cấp thấp không có xuất thân cũng không tránh khỏi tình trạng này.
Ẩn sau sự sầm uất của một đại thành trì là sự khắc nghiệt của thời đại Hắc Ám dài đằng đẵng.
Tần Vũ cùng Tần Nhược Tuyết cứ vậy mà du ngoạn khắp Trung Châu thành, thẳng đến khi ra ngoại khu, bọn họ mới chậm lại bước chân.
Từ trung tâm ra đến ngoại khu, cảnh sắc hoàn toàn thay đổi, ở chỗ này không khí vô cùng nặng nề, sinh khí cũng vô cùng ảm đạm.
Diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-van-he-thong/3458318/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.