Tần Vũ dùng tay nhẹ nâng cằm của Huân Nhi lên, ánh mắt hắn nhìn nàng làm nàng có chút lúng túng.
Huân Nhi e thẹn lảng tránh nhìn sang chỗ khác, đôi môi căng mọng của nàng bị hắn hung hắng hôn một cái.
- Ưm ...
- Yên nào ...
Tần Vũ bá đạo dùng tay trái bóp gò bồng đảo của nàng một cách mạnh mẽ, lôi điện trong ngón tay hắn làm nàng cảm thấy tê dại không thôi.
Không đợi nàng kịp phản kháng, hắn bế nàng đặt lên trên mặt bàn, cặp mông bóng bẩy của nàng xô ngã mớ ngọc giản được xếp ngay ngắn trên bàn đổ lung tung ra mặt đất, thành một mớ hỗn độn.
Huân Nhi biết hắn sẽ giờ trò lưu manh, liền dùng chút sức phản kháng, hai tay nàng đẩy ngực hắn ra, nàng chỉ dùng lực lượng nhục thân thuần túy, tất nhiên không cách nào đẩy hắn ra được.
Hắn dùng năm ngón tay trượn từ đầu gối của nàng lên trên bình nguyên tam giác, ngón tay hư hỏng của hắn bắt đầu khai phá khe suối nhỏ của nàng, mặt của Huân Nhi càng lúc càng đỏ bừng, kề miệng vào tai hắn thổi nhẹ một hơi, làm hắn càng thêm điên cuồng.
Tần Vũ luồn tay xuống dưới váy nàng, mạnh mẽ lột xuống quần lụa ở bên trong, tốc váy nàng lên hông, đem mãnh thương của mình oanh bạo u cốc của nàng.
Chẳng mấy chốc, thư phòng tràn ngập xuân quang của tuổi trẻ, cùng tiếng nỉ non của Huân Nhi.
...
Đầu buổi chiều,
Huân Nhi rã rời nằm trên mặt bàn, nhìn Tần Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-van-he-thong/3458311/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.