Năm ngày sau,
Xa Bỉ Luân rốt cuộc cũng thoát khỏi sự truy sát của Ám Dạ Hành, lão cấp bách chạy về Vu Tộc Cứ Điểm với sự bất an không thôi.
Xa xa trong mắt lão một mảnh hoang địa dần dần hiện lên, khắp nơi chỉ còn lại tro tàn sau cơn hỏa hoạn.
Lão như thể gục ngã, cả người run rẩy, rồi bất chợt gào lớn.
- Phi nhi! Phi nhi, con ở đâu ...
Lão gào lên trong vô vọng, lao vào đống tro tàn bên dưới dùng sức mà đào bới.
Có lẽ nỗi đau quá lớn mà làm lão quên đi chính mình là Vu Sư, lão chỉ dùng tay không mà đào bới vô vọng trên mặt đất.
Lần cuối cùng nàng phát ra tín hiệu truyền tin, vậy mà không phải là Vu Tộc Cứ Địa.
Mà lại là nơi này, lão làm sao có thể chấp nhận sự thật đau lòng này cơ chứ!
Lão ngửa cổ, gào đến khản cả cổ, gào to đến nỗi ngàn dặm còn nghe văng vẳng bên tai.
- Tại sao, tại sao các người lại đối xử với cháu gái ta như vậy?
Lão gằn giọng hỏi một vị Vu lão đang từ từ tiến lại gần chỗ lão, cũng là người bạn thân thiết của lão, ánh mắt của lão ta cũng vô cùng khó xử.
- Bỉ Luân, ngươi trước hết hãy bình tĩnh!
- CÂM MIỆNG! Các ngươi còn mặt mũi nói hai chữ bình tĩnh này với ta? Ta vì Vu Tộc cống hiến biết bao nhiêu, vậy mà các ngươi đối xử với ta như thế nào? Đối với Phi nhi lại đối xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-van-he-thong/3277558/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.