Chương trước
Chương sau
Ba ngày sau,

Dưới sự nhất trí và đồng tình của hầu hết thiên kiêu chi tử ở Trung Châu thành ở Đông Vực, Thiên Kiêu hội cuối cùng cũng đã được thành lập.

Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương tổng đà cũng như giương cờ của Thiên Kiêu hội.

Tổng đà của Thiên Kiêu hội được đặt ở khu vực phía bắc, là một tòa tháp cao mười tám tầng, phương viên rộng ước chừng 1000 trượng, ngang dọc 250 trượng.

Từ xa nhìn lại tòa tháp vô cùng khí thế bệ nghễ, lại còn mang theo dáng dấp của sự trẻ trung năng động, toát lên khí chất của ba chữ Thiên Kiêu hội.

Phía trên đỉnh tháp, một ngọn cờ màu đỏ rực, được thêu hoa văn hình long phụng ở hai mặt, cùng với năm chữ Thiên Kiêu hội Trung Châu ở rìa ngoài cờ, đang dần được kéo lên.

Trên tầng cao, gió thổi vi vu, ngọn cờ bây phấp phới trong gió.

Ngay khi ngọn cờ được kéo lên hoàn tất, hệ thống liền phát ra âm thanh quen thuộc.

“Đinh! Chúc mừng ký chủ thành lập Thiên Kiêu hội Trung Châu thành!”

“Ban thưởng một hộp kỹ năng Hợp Thể kỳ ngẫu nhiên, cấp hoàng kim.”

“Ban thưởng một kiện vũ khí ngẫu nhiên, cấp thần khí.”

“Ban thưởng danh hiệu Hội chủ Thiên Kiêu hội Trung Châu thành

Tăng phúc: + 10% tốc độ, + 10% sức mạnh, + 10% tỷ lệ bạo kích, + 0.5% tỷ lệ nhất kích tất sát, + 0.5% tỷ lệ may mắn.”

“Kích hoạt hệ thống danh hiệu …”

“Đang tổng kết danh hiệu tiến độ 1% … 1.1% … 1.2%”



Tần Vũ đắc ý nhìn thông tin hiển thị trong hệ thống, hắn không nghĩ đến việc tùy tiện thành lập Trung Châu Thiên Kiêu hội lại có phần thưởng bất ngờ và khoa trương đến như vậy.

Không tính kiện thần khí và kỹ năng Hợp Thể kỳ, chỉ riêng tăng phúc của Danh Hiệu thôi đã là quá khủng khiếp rồi.

Tần Vũ ánh mắt thoáng lóe tinh quang, rồi hắn lăng không đi xuống quảng trường bên dưới.

Lúc này Thiên Kiêu chi tử của Trung Châu thành đã đứng chỉnh tề thành bốn hàng ngũ, đứng đầu là bốn vị Thái thượng trưởng lão, phía sau là 49 thiên kiêu chi tử được vinh dự ghi danh vào Thiên Kiêu hội.

Bọn họ thấy Tần Vũ đã treo xong cờ xí, đang chậm rãi tiến về phía trung tâm quảng trường của Thiên Kiêu hội, liền đồng thanh hô lớn.

Chúc mừng Tần hội chủ!

Tần hội chủ!

Tần hội chủ!

Tần hội chủ!

Tiếng kêu đồng thanh vang dội cả một góc trời.

Băng Hoàng híp mắt nhìn về quang cảnh trước mắt, bây giờ lão mới hoàn toàn hiểu ra, tại sao Tần thế gia lại có thể quật khởi trong mấy chục năm ngắn ngủi trở thành thế gia đứng đầu ở Nhân Tộc vực như vậy, thì ra là trong gia tộc sinh ra một tên như trí võ song toàn như Tần Vũ.

Lão tự lẩm bẩm một mình:

Thảo nào vị kia cũng phó thác vào hắn a …

Đối với những bố cục giằng co ngàn năm thậm chí vạn năm của các vị đại lão mà nói, chỉ cần có quân cờ như Tần Vũ, thì rất dễ có thể bày ra thế trận đột phá, hoàn toàn giành thắng lợi trước đối thủ.

Cũng chính vì vậy mà không ít đại năng liên tục đi tìm kiếm thiên tài trẻ tuổi, vươn cành ô liu, không tiếc mọi tài lực để thủ hộ và nuôi dưỡng, chính là để phá đi bế cục, thậm chí là tử cục của bọn họ.

Nghe thì vô lý, nhưng sự thật là như vậy, bởi vì những đại năng cùng thế hệ với bọn họ, hầu hết đã chọn xong phe cánh cho bản thân, hoặc là không màng thế sự, rất khó để lay chuyển bọn họ, không phải muốn là có thể đem một vị đại năng gắn bó với thế lực của họ mấy vạn năm đưa đến bên cạnh mình để làm việc như tâm phúc được.

Bởi vì bọn họ cũng sợ những kẻ đồng ý đó thực ra chỉ là nội gián của đối phương.

Nghĩ vậy thôi, cũng đã không có ai muốn sử dụng những kẻ như vậy rồi, huống chi là nương nhờ kẻ đó phá đi tử cục của bản thân cơ chứ, chẳng khác nào nuôi ong tay áo, chơi với dao hai lưỡi đâu.

Nghĩ vậy, Băng Hoàng cũng có tính toán riêng cho bản thân, có lẽ cũng đã đến lúc lão phá đi cái bế cục của bản thân ở Thiên Huyền Đại Lục này rồi.

Ngày trước, chính Gia Cát gia tộc cũng đã tiên tri, Tần Vũ chính là kẻ có thể giúp lão đoạt lấy Băng Tâm, và những biểu hiện của hắn trong suốt thời gian qua, cũng đủ để lão cân nhắc đến chuyện mạn thiên quá hải thông qua hắn.



Xế chiều, Tần Vũ đứng ở ngoài hiên trên lầu cao của Thiên Kiêu hội, hắn giơ năm ngón tay lên trước mặt, vừa vặn che lấp cả Trung Châu thành ở phía nam, hắn khẽ xoay bàn tay, nắm chặt, rồi khẽ cười ma mị.

Tần Vũ khẽ xoay người, nhìn thẳng về phía Trung Thổ thành, ánh mắt hiện lên vẻ quyết tâm kiên định không nhỏ, đại kế của hắn cũng đã thành hình, đến bây giờ đã coi như xong khai cuộc của ván cờ.

Trong lúc hắn đang suy tư, hạ nhân bên dưới không ngừng thay mặt hắn nhận lễ vật ở khắp mọi nơi ở Thiên Huyền Đại Lục, nhất là từ các vị thánh tử, thánh nữ các thượng cổ tông môn.

Nhìn tràng cảnh người ra người vào tấp nập bên dưới, Tần Vũ hắn cũng hiểu, hắn đã thành công, thành công trong việc trở thành nhân tố quan trọng của bất kể kẻ nào muốn tiến xa hơn, hay nói cách khác, bọn họ không thể không theo hắn.

Một khi phụ thuộc vào Tần Vũ hắn một lần, chính là phụ thuộc mãi mãi, chính trị là như vậy.

Hắn nhắm mắt, thở ra một hơi, rồi lại mở bừng đôi mắt tinh anh sắc bén của mình nhìn về bầu trời rộng lớn ở bên trên.

Hắn đã sẵn sàng cho cuộc chiến dài hơi sắp tới.

Lý Nguyệt Nga xuất hiện từ trong hư không một cách lặng lẽ, nàng quỳ một chân, cúi đầu, tay để trước ngực, nhìn hắn với vẻ thành kính từ tâm, khẽ nói:

Chủ nhân, chuyện lần trước chủ nhân giao phó, đã hoàn thành!

Tần Vũ khẽ gật đầu, lần trước đám người dị giáo nhúng tay vào phá hoại thanh danh của hắn đã bị hắn lợi dụng triệt để để nâng cao tín niệm của dân chúng với mình.

Giờ đây, hình ảnh của Thiên Tử trong mắt phàm nhân đã dần trở nên to lớn, có thể nói, đã trở thành một hệ tư tưởng trong người bọn họ, thậm chí là một tín ngưỡng.

Kết quả này, không nằm ngoài dự liệu của Tần Vũ, hắn chỉ nhẹ gật đầu, rồi nói:

Tốt lắm, tiến hành bước thứ hai của kế hoạch.

Hắn muốn đưa hệ thống cai trị của phong kiến pha trộn phong cách quản lý hiện đại bắt đầu rộng rãi áp dụng đến mọi ngóc ngách của Thiên Huyền Đại Lục, bắt đầu từ phàm nhân, và các khu vực tu tiên nhỏ để hình thành cơ sở nền móng.

Bởi vì bây giờ, họ ngước lên là sẽ thấy hắn, nhưng cái hắn muốn, là khi họ ngước lên, sẽ thấy hắn ở phía trên cao, không cách nào với tới.

Đó là hệ thống quyền lực.

Gần bảy mươi năm trước, trên lâu thuyền tiến về thượng cổ tông môn, hắn từng nhủ, bản thân phải trở thành bá chủ ở Thiên Huyền Đại Lục.

Giờ đây, cũng là lúc hắn đặt cơ sở đầu tiên của mình, và cũng là lúc hắn chống lại sự hủy diệt ở nơi đây.

Mà một mình hắn hay Tần thế gia là không thể chống lại Hắc Ám Cổ Ma Thần, hắn cần toàn bộ lực lượng ở Thiên Huyền Đại Lục này hợp sức.

Lý Nguyệt Nga cúi đầu xuống thấp, nói:

Tuân mệnh!

Nói rồi thân ảnh nàng biến mất giữa không trung, chỉ còn lại Tần Vũ trên lầu cao, với những ngọn gió cô độc.

“Mở kiện thần khí …”

“Tiến hành mở thần khí …”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.