Thanh Liên chi đỉnh, Giai Không thở dài nhìn vết thương gây ra bởi Tần Vũ và tên mặc đạo bào thanh sam ngày trước, đã qua hai tháng, mà vết thương vẫn còn đang không ngừng gây tổn thương cho nhục thân hắn.
Nếu như sư phụ hắn chịu ra tay giúp đỡ, chút thương thế này, không tính là gì, nhưng khi hắn trở về, sư phụ hắn lại bế quan không gặp mặt, làm cho hắn cảm thấy hụt hẫng không thôi.
- Ài, chẳng lẽ sư phụ lão nhân gia đang giận ta ?
Sư phụ của Giai Không quả thực là muốn nhân cơ hội này, để y ở trên núi chậm rãi chữa thương, suy nghĩ lại hành động của mình, cho nên lão mới không ra tay giúp đỡ y.
Ngày đó khi hắn giao chiến với Tần Vũ, lão cũng đứng từ xa quan sát, trong lúc cấp bách, chính là lão ra tay cứu y một mạng, nếu không, làm sao hắn có thể đấu với thanh niên mặc đạo bào thanh sam trong tình trạng trọng thương như vậy.
Chỉ có điều Giai Không vẫn chưa nhận ra điều đó.
Nhìn xuống vết thương do Tần Vũ gây ra, Giai Không khẽ thở dài, hắn bắt đầu nhớ lại những lời Tần Vũ nói hôm đó.
- Phật Môn ở đâu khi thời thế loạn lạc ... ài, Nam Mô A di đà Phật, ..., chẳng lẽ ta đã sai thật ư ...
Hắn bắt đầu chìm vào trong suy nghĩ, hơi thở đều đều, quả nhiên là tăng tử.
Sư phụ của Giai Không thu hồi lại ánh mắt, lão thở dài.
- A di đà Phật, là phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-van-he-thong/3277521/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.