Thanh Liên chi đỉnh, Giai Không thở dài nhìn vết thương gây ra bởi Tần Vũ và tên mặc đạo bào thanh sam ngày trước, đã qua hai tháng, mà vết thương vẫn còn đang không ngừng gây tổn thương cho nhục thân hắn.
Nếu như sư phụ hắn chịu ra tay giúp đỡ, chút thương thế này, không tính là gì, nhưng khi hắn trở về, sư phụ hắn lại bế quan không gặp mặt, làm cho hắn cảm thấy hụt hẫng không thôi.
- Ài, chẳng lẽ sư phụ lão nhân gia đang giận ta ?
Sư phụ của Giai Không quả thực là muốn nhân cơ hội này, để y ở trên núi chậm rãi chữa thương, suy nghĩ lại hành động của mình, cho nên lão mới không ra tay giúp đỡ y.
Ngày đó khi hắn giao chiến với Tần Vũ, lão cũng đứng từ xa quan sát, trong lúc cấp bách, chính là lão ra tay cứu y một mạng, nếu không, làm sao hắn có thể đấu với thanh niên mặc đạo bào thanh sam trong tình trạng trọng thương như vậy.
Chỉ có điều Giai Không vẫn chưa nhận ra điều đó.
Nhìn xuống vết thương do Tần Vũ gây ra, Giai Không khẽ thở dài, hắn bắt đầu nhớ lại những lời Tần Vũ nói hôm đó.
- Phật Môn ở đâu khi thời thế loạn lạc ... ài, Nam Mô A di đà Phật, ..., chẳng lẽ ta đã sai thật ư ...
Hắn bắt đầu chìm vào trong suy nghĩ, hơi thở đều đều, quả nhiên là tăng tử.
Sư phụ của Giai Không thu hồi lại ánh mắt, lão thở dài.
- A di đà Phật, là phúc hay là họa, ... là do ngươi chọn ...
Lão cũng chậm rãi nhắm mắt, tiến vào trạng thái ngưng thần nhập định.
Lão cũng mang theo một tia hy vọng Giai Không giác ngộ về những điều mà hắn vừa trải qua.
...
Tây vực,
Trịnh gia thiếu phu nhân nhẹ châm nước nóng vào bình trà, nàng nhỏ giọng nói với phu quân nàng:
- Tần công tử thật là ưa thích bận rộn, vừa quản lý Bách Quỷ Quân Đoàn, thương đội, Tần gia, lại còn thành lập Trung Châu Thiên kiêu hội, quả là con người tham vọng.
Trịnh Tuấn Hào thuận tay nhấc bình trà lên, bắt đầu rót nước đầu tráng chén trà ngọc ở trên tay.
Hắn lắc nhẹ cái chén trên tay, nước trà sóng sánh khẽ xoay đều thành vòng xoáy nhỏ ở bên trong, thao tác vô cùng thuần thục.
Đoạn, y trút nước ra khay đựng trà bên dưới, chậm rãi nói:
- Sự việc lại không đơn giản như nàng nghĩ, Tần Vũ hành động rất cẩn thận và chu toàn, mỗi nước đi của y đều có tính toán kỹ lưỡng ở phía sau.
Trịnh Thôi Xán khẽ hỏi:
- Nhưng thiếp thấy, cái danh hội chủ Thiên Kiêu hội này có lẽ thừa thãi so với danh tiếng hiện tại của Tần công tử, dù có hay không cũng không quá quan trọng ...
- Nàng nói xem, ngày trước khi hắn gặp ta bàn về chuyện câu thông giao thương giữa Đông và Tây vực, liệu có phải cũng thừa thãi như hôm nay?
Trịnh Thôi Xán khẽ lắc đầu, quả thực nàng cũng từng nghĩ sao hắn lại phải bỏ công để dọn con đường thông thương giữa hai vực, mang lại lợi ích cho người khác hưởng, đến tột cùng sau này, nàng mới ngộ ra, thì ra là hắn muốn độc chiếm con đường này.
Nhưng chuyện này và Thiên Kiêu hội nàng vẫn chưa thấy điểm chung, cũng chưa suy nghĩ ra được, Tần Vũ muốn âm mưu gì trong chuyện này.
Trịnh Tuấn Hào thấy nàng có vẻ trầm tư, hắn liền giảng giải đôi chút:
- Tần Vũ cần đặt chân ở Trung Thổ thành, cho nên trước hết phải thống nhất được Trung Châu thành.
- Tại sao a?
Trịnh Thôi Xán vẫn cảm thấy khó hiểu, Tần thế gia vốn đã là đại thế gia đứng đầu ở Đông Vực, Tần Vũ không cần thiết phải làm như vậy.
Trịnh Tuấn Hào chậm rãi nói tiếp:
- Thiên Kiêu hội này chính là một công cụ để Tần thế gia, và Tần Vũ kiểm soát thế hệ trẻ bên dưới. Một là, tu vi và thực lực của thế hệ trẻ luôn phải cung cấp cho Thiên Kiêu hội để duy trì danh ngạch ở bên trong hội, mà thứ này sẽ là căn cứ để tình báo đội so sánh và đối chiếu với tình báo họ thu thập được, từ đó đánh giá và phân tích tiềm năng của mỗi gia tộc, nếu có thể thu phục thì sẽ thu phục, nếu không được thì sẽ ra tay chèn ép, thường thì đều sẽ dùng sát chiêu thiên tài mệnh yểu để chèn ép. Hai là, khi hắn cần hiệu triệu ở Trung Thổ thành, người trong hội nhất định sẽ phải ủng hộ hắn, bởi vì sớm hay muộn bọn họ cũng phải quay lại Trung Châu thành tiếp tục sản nghiệp gia tộc, cho nên không thể không ủng hộ hắn ở Trung Thổ thành.
- Bởi vì các thiên kiêu chi tử đa số đều phân tán ở các tông môn?
- Đúng vậy! Bởi vì vậy mà sức ảnh hưởng của hắn từ trong Trung Châu thành và Thanh Vân Tông bây giờ mở rộng ra toàn bộ tông môn ở Trung Thổ thành.
Trịnh Thôi Xán hít vào một ngụm khí lạnh, nàng không ngờ đằng sau một cái hội đơn giản như vậy, lại có thể giúp Tần Vũ nhúng tay vào các tông môn khác một cách gián tiếp. Bởi vì đại đa số đệ tử ở các thượng cổ tông môn đều đến từ Tây Vực hoặc Đông Vực, số ít còn lại là tán tu.
Mà chỉ cần Tần Vũ khống chế được đệ tử đến từ Đông Vực là xem như đã nắm giữ được ba đến bốn thành ủng hộ của toàn bộ đệ tử ở Trung Thổ thành.
Nước cờ này thật sự vi diệu.
Người ở trong hội không thể ủng hộ người ngoài.
Nước đi này, chính là ép bọn họ phải theo Tần Vũ từ Trung Châu thành cho đến Trung Thổ thành.
Trịnh Thôi Xán ngồi xuống nhìn Trịnh Tuấn Hào, định nói gì đó, nhưng lại thôi.
Trịnh Tuấn Hào biết nàng nghĩ gì, liền nói.
- Ta và hắn có khác biệt quá lớn, một kế này không thể dùng lại, nhưng ta cũng xem xét đến những thứ tương tự.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]