Trong hẻm nhỏ tối tăm, có mấy tên côn đồ, đang vây quanh một người hết sức chú trọng ăn mặc, khoác một cái túi đeo vai dựa vào tường, cả người chàng trai là hơi thở lạnh như băng vô cùng tự phụ.
Mặc dù là ánh sáng không rõ lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra chàng trai này dáng dấp rất khá, chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái tuyệt đối không thể nào bỏ qua được, dù chỉ là một bên mặt, cũng là cái loại đẹp tới chói mắt.
Đây là hình tượng tiêu chuẩn của nam chính nha, Long Điềm Điềm trốn ở bên cạnh thùng rác trong ngõ cụt, âm thầm quan sát.
Hệ thống ở trong đầu cảm xúc kích động —— "Ký chủ, tôi nhìn thấy có người rút dao ra rồi a! Cô nhanh lên đi! Đến phần cốt truyện của cô rồi kìa!
Một chân Long Điềm Điềm gắng sức, ngồi xổm đến mỏi nhừ, thay đổi qua chân kia, âm thanh không có một chút gì là có cảm giác khẩn trương, "Đừng nóng, còn chưa tới thời điểm mà......"
Tên côn đồ bên kia đang áp bức, "Có biết mày đắc tội với ai không? A?! Mau nói chuyện! Mẹ nó tao phiền nhất là mấy đứa giả bộ (1)cao lãnh!"
Tên côn đồ cầm đầu nhuộm một cái đầu bảy màu, nhìn thoáng qua thấy giống như một con gà trống thành tinh, hắn đang cầm một cái gậy bóng chày, lúc nói mấy lời này, cây gậy liền đập vào bên cạnh mặt của chàng trai đang bị bao vây ấy, lần sau so với lần trước càng mạnh hơn.
Nếu là người thường, khẳng định sẽ sợ tới mức rụt cổ híp mắt, nhưng là ánh đèn mỏng manh chiếu ngược ở đầu hẻm chiếu vào, Long Điềm Điềm nhìn thấy lông mi của cậu bé cũng chưa run một chút nào, (2)âm lãnh mà nhìn mấy tên côn đồ.
Cái này là bị ép phải giả bộ cứng rắn nha.
Nếu không phải Long Điềm Điềm biết trước hắn chính là một con gà yếu ớt không biết đánh nhau, dựa theo loại vẻ mặt này cùng với khuôn mẫu có sẵn, còn tưởng rằng hắn một lát nữa sẽ phóng ra "chiêu lớn" gì đó rồi.
Thế nhưng lại nói tiếp, cậu trai này xác thật có "chiêu lớn" thật, bởi vì hắn chính là nam chính của thế giới này, tên là Ngụy Tu, dựa theo cốt truyện nguyên bản, một lát nữa sẽ có một cô bé cũng là nữ chính của quyển sách này, ở thời điểm mấu chốt nhất (3)nghĩa vô phản cố mà xông lên, thay hắn chặn lại một gậy bóng chày đánh ở giữa sọ não, còn có bị đâm ở trên eo một dao.
Nữ chính say đắm Ngụy Tu này đã lâu, chẳng sợ bởi vì vậy mà bị hủy dung, thời điểm trường học điều tra, cũng vẫn cắn răng một mình ôm tất cả mọi chuyện vào người, nên bị trường học ra lệnh cưỡng chế thôi học.
Sau khi rời đi một cách ảm đạm, một thời gian rơi vào nghèo túng, lại được Ngụy Tu tìm thấy, tiếp theo hai người mở ra một giai đoạn "anh yêu tôi mà tôi không yêu anh, khi tôi yêu anh thì anh lại không yêu tôi, tôi con mẹ nó rốt cuộc cũng yêu anh thì anh lại muốn kết hôn với người khác", kịch bản vô cùng máu chó, độ dài thường thượt, nội dung hướng tới là cẩu huyết không chỉ ngược thân và ngược cả tâm, ước chừng hơn một ngàn chương, Long Điềm Điềm cũng không "nhẫn tâm" xem cho xong nữa.
Bởi vì cô hiện tại chính là cái nữ chính ngu ngốc tinh khiết một trăm phần trăm kia.
Thế giới này là một thiên ngược văn máu chó, mà Long Điềm Điềm, chính là để thay thế vai nữ chính, xuyên qua đi vào sửa đổi lại cốt truyện cẩu huyết này, biến thành một áng tiểu thuyết văn chương ngọt ngào đang thịnh hành hiện giờ.
Cho nên tận mắt thấy nam chính đem con Gà Trống Tinh đó chọc cho xù lông, lúc cây gậy bóng chày đang vung lên chuẩn bị đập xuống, Long Điềm Điềm còn ở phía sau thùng rác ngồi xổm mà quan sát.
Hệ thống —— a a a a nam chủ đã bị đập vỡ đầu, ký chủ, cô tại sao không đi theo cốt truyện vậy!
Long Điềm Điềm hít hít mũi, cho dù bị hệ thống ồn ào đến đau đầu, vẫn vững vàng như chó già mà ngồi xổm như cũ.
Chờ đến khi nam chính Ngụy Tu đỡ lấy cây gậy bóng chày mém chút nữa đập lên đầu hắn, mặt lạnh lùng khí phách mà mắng một tiếng, "Mày muốn chết!", cô mới từ phía sau thùng rác đứng lên.
Ngụy Tu mắng xong một tiếng này, lại đỡ được cây gậy bóng chày, trong lúc nhất thời mấy tên côn đồ bị hù cho sợ kinh hồn, nhưng mà chỉ là tạm thời, bởi vì Ngụy Tu căn bản sẽ không đánh nhau, tuy rằng còn chưa được Ngụy gia nhận trở về, nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở bên ngoài, mười ngón tay chưa từng phải đụng chạm tới việc gì, hắn chính là một tiểu thiếu gia tự cao tự đại.
Quả nhiên, con Gà Trống Tinh rất nhanh đã phát hiện ra Ngụy Tu chỉ là cố gắng chống đỡ, tức khắc phun ra một tiếng, hét to nói, "Đánh cho tao! Đánh gần chết mới thôi! Cái thứ con riêng không biết xấu hổ, cũng dám chọc tới Ngụy đại thiếu gia!"
"Các anh em đều lên hết cho tao! Ngụy đại thiếu nói rồi! Xảy ra chuyện gì hắn chịu trách nhiệm!"
Theo hai tiếng hét to này của Gà Trống Tinh, gậy bóng chày dày đặc như mưa hướng về Ngụy Tu mà đập xuống, hệ thống trong đầu cũng sắp la hét muốn điên rồi, nhưng mà Long Điềm Điềm lại chậm rì rì mà đi qua hai bước về phía Ngụy Tu, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, lại lui trở về.
Hệ thống —— lên đi a! Chạy lên kêu gào khóc lóc đi! Ký chủ! Dùng thân hình mảnh mai của cô đi bảo vệ nam chính thì anh ta sẽ vì cô mà động tâm!
Long Điềm Điềm hoài nghi hệ thống cũng là một con gà thành tinh, lúc kêu la um sùm đặc biệt giống tiếng thét chói tai của mấy con gà.
Tuy nhiên Long Điềm Điềm không chịu để bị quấy nhiễu một chút nào, liền đứng ở bên cạnh thùng rác, nhìn những tên đó từng gậy lại từng gậy đánh trên người Ngụy Tu, đánh cho đến khi hắn với cá bị mắc cạn giống nhau y chang, một mực đánh điên cuồng, mặc cho hệ thống lớn tiếng kêu gào giống như là đang hòa âm với tiếng của Ngụy Tu, cô cũng không nhúc nhích một bước.
Bởi vì ánh sáng tương đối u ám, thân hình cô lại tương đối nhỏ nhắn, cho nên mấy tên côn đồ bên kia đánh thật sự rất chuyên tâm, một chút cũng không có chú ý tới cô.
Căn cứ vào quan sát của Long Điềm Điềm, Ngụy Tu thật ra cũng được tính là đàn ông, tuy rằng sẽ không đánh nhau, ngay cả đầu cũng không biết che lại, nhưng lúc này bị đánh thành như vậy, mà một tiếng cũng không kêu than.
Long Điềm Điềm mắt thấy hắn hung hăng bị đánh trên đầu một cái, đúng ngay chỗ mà cô là nữ chính sẽ thay hắn bị thương, máu ngay lập tức chảy xuống gương mặt trắng nõn của hắn, xác nhận không có cô gái là nữ chính cản trở, cốt truyện liền tự động dời lên người nam chính, Long Điềm Điềm lúc này mới hành động.
Cô nhìn nhìn khắp nơi, cuối cùng tầm mắt dừng trên hình ảnh người ở bên trên thùng rác, đưa tay thử một chút, sức nặng còn tạm được.
Bởi vì muốn thay nam chính chắn dao, cho nên hệ thống tạm thời cường hóa thân thể của cô, trạng thái của cô hiện tại tất cả các phương diện đều mạnh mẽ hơn gấp mấy lần, cô chỉ dùng một tay nhấc lên một cái thùng rác to, một chút sức lực cũng không tốn, chạy nhanh tới phía đám côn đồ kia.
Đám kia thấy đầu Ngụy Tu bị đập vỡ đến ngất đi, tất cả đều chần chờ rồi tạm thời ngừng động tác lại, cốt truyện tiếp theo là một tên côn đồ "bạch quang chợt lóe" đang chuẩn bị đâm một dao nhỏ vào chỗ cách thận của Ngụy Tu mấy centimet, chợt dừng lại.
"Đại, đại ca, làm gì bây giờ? Hắn chảy máu nhiều quá!" Một tên côn đồ ra tiếng hỏi.
Gà Trống Tinh cầm đầu cũng có chút ngây ngốc, máu của Ngụy Tu chảy xuống như nước máy, hắn cũng lúng túng, hừ một tiếng, mở miệng nói, "Hôm nay cứ tính như vậy đi......"
Long Điềm Điềm lúc này vừa đúng lúc quăng cái thùng rác lớn giết tới, cô cũng không thể để mấy tên này đi như vậy, ngược lại không phải là vì giúp Ngụy Tu báo thù, một cách soái khí mà lấy một đập nhiều.
Nhưng một dao đâm vào thận vẫn chưa đâm mà, một dao quan trọng như vậy, nếu mà không đâm xuống, nam chính làm sao vô sinh được a!
Phải biết rằng nữ chính Bạch Diệc trong nguyên văn, có thể chính là bởi vì này một đao gây ra vô sinh này, mới có khúc sau hai người rốt cuộc lăn qua lộn lại đến yêu nhau, mà sau đó nam chính lại làm ra "cốt truyện máu chó" là muốn kết hôn với người khác.
Long Điềm Điềm không có khả năng sẽ đi theo cái loại cốt truyện cẩu huyết này, cô sẽ bước tiếp mà sống, trước kia cô đóng vai ác, mặc dù là cùng loại cốt truyện nhưng mà chuyên ngược luyến tình thâm không hợp khẩu vị cho lắm, bất quá căn cứ vào kinh nghiệm giết người phóng hỏa, hủy thiên diệt địa, (4)bổng đánh uyên ương của cô mà xem thì điểm mấu chốt giữa nam nữ chính là ở chỗ nam chính tuy rằng là một đứa con riêng, nhưng là sau này được Ngụy gia nhận trở về, đánh bại Ngụy lão đại, trở thành bảo vật trong lòng Ngụy lão, người thừa kế của Ngụy gia, trở nên cao không thể với tới.
Hai người không đứng trên cùng một đẳng cấp, sao có thể mật mật ngọt ngọt mà nói chuyện yêu đương đây?
Cô trong thế giới này là con gái của một gia đình bình thường, sau này còn có một đống thân thích không ngờ tới, dựa vào chính mình thì không thể bay lên cành cao được, vậy chỉ có một biện pháp đơn giản nhanh gọn nhất, đó là làm cho Ngụy Tu cũng không có cách nào trở thành người cao không thể với tới là được.
Làm như vậy cũng mất mát một chút, nhưng mà (5)chết đạo hữu bất tử bần đạo nha, hoặc là cô bị tổn thương, hoặc là Ngụy Tu bị tổn thương, vậy thì chọn Ngụy Tu đi!
Bởi vậy Long Điềm Điềm xoay tròn thùng rác, trực tiếp bay thẳng đến tên bên cạnh Ngụy Tu đang nửa ngồi xổm mà chết ngất kia, tên côn đồ đang chuẩn bị thu dao lại thì bị đập xuống.
Rác rến đầy trời, lưu loát, ở trên không trung sau một đường cong mỹ lệ xẹt qua, cái thùng rác đánh thẳng vào giữa lưng tên côn đồ kia, hắn đang muốn thu tay lại thì giờ trực tiếp bị lực đạo này va chạm, ngay cả âm thanh cũng chưa nghe thấy, liền đâm vào phía trong eo của Ngụy Tu.
Rất tốt, đã ngăn chặn được vấn đề bởi vì Ngụy Tu không thể sinh con với nữ chính mà cùng người khác dính dáng không rõ.
Long Điềm Điềm vỗ tay một cái, rồi liếc mắt mấy tên côn đồ đang ngu ra nhìn nhau một cái, sửa sang lại đầu tóc của mình.
Dư quang nhìn thấy Ngụy Tu trực tiếp đau đến tỉnh, ngay tức khắc đổi sắc mặt tại chỗ, té ngã lộn nhào đến trước mặt Ngụy Tu, bưng mặt hắn lên rồi đè lại miệng vết thương của hắn tránh cho hắn chết ngất đi, trên mặt đau thương buồn bã mà rơi xuống một giọt lệ nóng, rơi xuống mặt của Ngụy Tu.
"Ngụy Tu ——"
Long Điềm Điềm bóp giọng nói, sau đó gào lên một tiếng như giết heo, ngang nhiên nói với đám côn đồ đang phát ngốc ở sau lưng, "Các người không được chạy! Tôi đã báo cảnh sát!"
Ngụ ý chính là con mẹ nó mau xuống sân khấu rồi cút cho nhanh, nơi này lão tử sẽ tiếp quản.
Mấy tên này cũng không tính là quá ngốc, sau khi nghe xong lời này, lập tức dắt díu nhau chạy ra khỏi hẻm nhỏ, Long Điềm Điềm buông Ngụy Tu ra, làm bộ làm tịch đuổi theo mấy người đó, còn bị vấp phải rác rến, nhắm mặt đất mà "hung hăng" té ngã một cái!
"Các người đừng có chạy!" Long Điềm Điềm khàn cả giọng mà kêu.
Kêu xong cô lập tức quay đầu lại, lại đến bên người Ngụy Tu, nước mắt tràn đầy gò má, ở bên trong ngõ nhỏ u ám, nước mắt là hình ảnh phản chiếu, Long Điềm Điềm đắn đo góc độ thật sự chuẩn, cô quả thực như là cả người đều phát sáng lên.
Long Điềm Điềm hết sức cố gắng làm hắn nhìn thấy mình vì hắn mà có bộ dáng điên cuồng, hắn sẽ theo máu huyết cạn dần, cảm giác được sự vô lực, tim đập nhanh, hô hấp dồn dập.
Những thứ này đều có thể làm xáo trộn giác quan của một người, bảo đảm làm cho hắn nhớ "ơn cứu mạng" của cô. Dù sao nam chính cũng giống nữ chính, cho dù mạo hiểm cỡ nào, bị thương nghiêm trọng bao nhiêu, cũng đều sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng.
Long Điềm Điềm nâng mặt của Ngụy Tu lên, nhìn ánh mắt của hắn mê man, bên trong không chỉ là đau một cách tàn nhẫn, còn có nước mắt, có một chút làm vẻ người đáng thương, nhưng thật ra trong chốc lát có 0.000001% áy náy chân thật, dù sao thì vẫn là hắn đã thay mình hoàn thành cốt truyện.
Long Điềm Điềm bị một chút áy náy ấy thúc đẩy, cởi áo khoác của mình ra, ấn lên trên vết thương của Ngụy Tu.
Một tay kia cầm lấy điện thoại gọi xe cứu thương, "Xin chào, ở đây là khu chung cư cũ Tế Quang phía sau hẻm chợ đêm, vị trí là ở trong hẻm nhỏ, bị ngoại thương, bệnh nhân 17 tuổi, giới tính nam, bệnh nhân phần đầu đã chịu đòn nghiêm trọng, trên eo bị đâm một dao......"
Vẫn luôn đi theo Ngụy Tu lăn lộn đến bệnh viện, Long Điềm Điềm mới cuối cùng thở ra một hơi, sau khi nộp tiền tạm ứng viện phí, lấy từ trong túi đeo vai của Ngụy Tu, cầm di động của Ngụy Tu gọi điện thoại cho người trong nhà của hắn.
Sau đó thì nhìn cũng chưa nhìn lại hắn một cái, cả người đầy máu thẳng môt đường đi ra đại sảnh bệnh viện, ở cửa duỗi thẳng cái eo lười biếng, gọi xe về đến nhà rồi rửa mặt đi ngủ.
Toàn bộ hành trình hệ thống vây xem cô làm việc, lúc này đã cứng họng nói không nên lời, thế nhưng thấy Long Điềm Điềm thế mà lại không canh giữ ở bên cạnh giường bệnh, nên không nhịn được mà nói —— cô cũng không đợi hắn tỉnh lại sao? Đây là một cơ hội đáng giá để giá trị hảo cảm tăng cái rẹt a!
Long Điềm Điềm cười, "Cái này mà ngươi cũng không biết, đàn ông con trai kiểu này, cho dù ngươi trắng đêm không ngủ mà trông nom, hắn cũng không nhớ được cái gì là cảm động đâu, chỉ biết nhớ kỹ hình ảnh ngươi chật vật với mắt thâm quầng thôi."
Huống hồ người nhà của hắn cũng tới, cô ở đó làm gì, tự rước lấy nhục à?
Bắt chuyện làm quen không phải mua bán, để lại cho Ngụy Tu ấn tượng cũng đủ sâu, hắn sẽ chủ động tới tìm cô.
Sau ngày này, Long Điềm Điềm giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên đi học thì đi học, chuyện của Ngụy Tu oanh động toàn bộ trường học, cô cũng không có nâng mí mắt quá một lần.
Một tháng rưỡi sau, Ngụy Tu xuất viện, trên đường Long Điềm Điềm về nhà, bị người ta chặn lại.