Sau một đêm, bệnh tình của Đàm Áo trở nên tồitệ hơn. Gia Ưu và Tiểu Đóa đang ăntrưa ở ngoài thì nhận dược điện thoại của ba Đàm Áo nói muốn cô đến ngay bệnhviện.
Gia Ưu cầm lấy túi xách laora ngoài. Tiểu Đóa nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện nên không ngăn lại. Côgọi nhân viên phục vụ ra thanh toán, sau đó gọi xe đến sau.
Đàm Áo đang trong cơn hôn mê. Mẹanh ngất lên ngất xuống, nước mắt giàn giụa, còn ba anh mặt mày ủ rũ, ngàythường luôn đứng thẳng hiên ngang giờ thì còng xuống như sắp quỵ ngã.
Lòng cô rối bời, muốn lại gần đỡ ba Đàm Áo, muốn anủimẹ anh vài câu. Nhưng rồi cô không làm gì cả. Cô biết họ không đónnhận, mà sự tồn tại của cô chẳng khác gì muối xát vào vết thương đang tê táitrong lòng họ.
Bác sĩ chính tên là Trần Anh Kiệt, là học sinh của baGia Ưu. Thoạt đầu cô không nhận ra, mãi đến khi bác sĩ thấy cô quen quen hỏi ramới biết.
Bác sĩ rất khó chịu khi chứng kiến Gia Ưu phảichịu bao nhiêu tủi nhục bởi gia đình Đàm Áo. Bácsĩ đã nói nhỏ với cô:“Thực sự không thể trì hoãnthêm được đâu. Thêm một ngày là bớt đi mộtphần hy vọng phẫu thuật thành công. Nếu cô không quyết địnhđược thay họ thì đừng nhúng tay vào làm gì”.
Đôi môi cô giật giật, mỉm cười yếu ớt.
Bác sĩ và Quan Thiếu Hàng đều khuyên cô như vậy, nhungquả thực cô không làm được điều ấy.
Từ nhỏ tới lớn, ngoài những sách vở trên lớp thì côđọc nhiều nhất là tiểu thuyết kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-troi-gap-dat/3009795/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.