Từ sau hôm tụ tập nhau ở quán bar ấy, Đàm Áo gần nhưchấp nhận sự thực Trì Gia Ưu không còn là Trì Gia Ưu nữa. Anh rất thản nhiênđối diện với cô kể cả trong việc công và việc tư.
Tháng 9 trôi qua rất bận rộn, Đài tổ chức cuối thángđi du lịch, lại chuẩn bị nghỉ quốc khánh, nên việc lớn việc nhỏ kéo nhau đến,không ai được nghỉ phép. Chính vào lúc này, không hiểu gặp xui xẻo gì mà côngviệc của cô đụng đâu hỏng đấy. Mấy bản thảo vất vả làm xong trình lên trên đềubị trả lại. Không phải vì không có sáng kiến mà vì viết chưa sâu, phải viếtlại.
Cô xem lại từng bản thảo, nhưng vẫn không hiểu nổi cósáng kiến nhưng thiếu suy nghĩ là gì nên tìm gặp Trưởng ban. Trưởng ban nói dămba điều, nhưng khuôn mặt lại toát lên những suy nghĩ rất khó nắm bắt.
Thế này chưa là gì cả, đau nhất là lần cô thức trắngmấy đêm để làm kế hoạch. Làm xong trình lên bị sếp sổ toẹt luôn. Lúc biết tinấy cô đang đứng ở dưới tầng một của Đài, khóc tu tu như một đứa trẻ.
Đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, nhét tập kếhoạch ấy vào tủ cho cô rồi cười cười, ra hiệu như không sao đâu.
“Anh nói xem, em có nên đi lễ chùa cầu khấn khôngnhỉ?” Trong bữa ăn, cô chán nản, kéo áo Thiếu Hàng hỏi: “Em thấy mọi người bảoxui xẻo đi lễ chùa cũng may mắn lắm anh ạ”.
Anh nghe xong nhướn mày lên hỏi: “Em tin là được?”.
Gia Ưu ủ rũ nói: “Em không biết, nhưng thấy tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-troi-gap-dat/3009788/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.