Hôm sau, khi tôi trở lại công ty sau gần hai tháng vắng mặt, thái độ người ở phòng Kế hoạch vẫn như mọi khi, một bên chào đón còn một bên thì dè bỉu. Tôi mặc kệ cái bĩu môi dài của Quỳnh, mỉm cười chào anh Quang. Giờ này còn sớm anh Hùng trưởng phòng với chị Minh còn chưa đến.
– Vắng em gái xinh đẹp bọn anh cứ thấy thiếu thiếu. Sức khỏe của mẹ em thế nào rồi?
Anh Quang đặt cốc cà phê bốc khói xuống bàn, cười trêu tôi, câu hỏi han của anh làm tôi ấm lòng. Tôi đặt túi xách lên bàn, cười trả lời anh:
– Em cảm ơn anh đã quan tâm, mẹ em đã khỏe rồi ạ.
– Anh Quang, sao anh lấy cốc của em?
Quỳnh gắt lên. Anh Quang nhìn lại chiếc cốc, nhận ra đúng là anh nhầm thật thì gãi đầu:
– Sao em không để về bàn mình? Cốc công ty phát tuần trước giống hệt nhau, anh làm sao mà biết được?
– Thấy gái là tớn cái mắt lên.
Quỳnh bực bội, chị ta giở cuốn sổ roèn roẹt tỏ ý không vừa lòng. Tôi nhìn trên bàn mình có chiếc cốc mới toanh cùng kiểu với chiếc cốc kia, trên thân cốc còn có logo của IT Phượng Hoàng thì biết là cốc công ty phát cho, liền cầm cốc của tôi đặt lên bàn Quỳnh nói:
– Cốc này em còn chưa dùng, em có cốc rồi, hay chị dùng cốc của em đi.
Quỳnh đang cơn tức, nghe tôi nói thế chị ta liền gạt tay vào chiếc cốc. Chiếc cốc của tôi bay ra cửa rơi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-trai-tim-dan-loi/3387403/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.