Tôi lạnh mặt, mặc kệ Thành, bước ngược trở lại khỏi quầy cơm. Gã bước theo nói bên tai tôi:
– Tôi chỉ muốn nói chuyện về việc hồi phục trí nhớ cho mẹ cô mà thôi.
Gã nói trúng nỗi lo lắng trong lòng khiến tôi khựng lại. Gì thì gì trong lòng tôi vẫn lấn cấn chiều qua đã nhanh chóng gạt bỏ lời nói của gã. Gã có trong tay khả năng phục hồi chức năng hơn hẳn những người khác, kể cả Dương. Dương hoàn toàn đặt niềm tin ở các bác sĩ, nhưng Thành lại có khả năng nắm bắt về những công nghệ điều trị phục hồi. Dù ghét hắn vô cùng nhưng tôi không thể phủ nhận gã có khả năng giúp đỡ mẹ tôi.
Thành nhận ra tôi có ý lưỡng lự, gã tiếp tục nói:
– Trung tâm của tôi từng điều trị cho một số bệnh nhân mất trí nhớ. Tất nhiên đã thành công.
Tôi quay sang gã, đúng lúc chị Yến bước vào cantin. Tôi hơi ngại khi Thành và tôi đứng cạnh nhau đối thoại nhưng cũng đành chịu. Tôi đúng là đã bị Thành thuyết phục.
Thành nhếch miệng, gã kéo chiếc ghế mây gần đó, tỏ ý mời tôi ngồi. Tôi quyết định sẽ nghe xem gã nói gì nên bước lại ngồi đối diện với gã.
Thành vẫy tay gọi nhân viên cantin. Cantin bệnh viện này được bài trí góc bên trái là quầy cơm ngon lành hiện đại, không gian còn lại đem đến cảm giác như một nhà hàng thoáng đãng. Tôi không có ý ngồi lâu với gã nên gạt đi ngay:
– Anh có gì thì nói đi, tôi chỉ ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-trai-tim-dan-loi/3387402/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.