Dương bảo tôi nghĩ nhưng đâu bảo tôi phải trả lời, thế nên tôi quyết định mặc kệ. Khi xe dừng trước khu chung cư cao cấp nơi tôi và mẹ từng ở nhờ Dương, tôi mới hốt hoảng quay sang anh:
– Chúng ta… đến đây làm gì? Khu nhà tôi ở… chưa đến mà!
Dương không trả lời, cứ vậy phóng xe xuống hầm để xe. Tôi bồn chồn liền nói:
– Muộn rồi… chúng ta đến đây sẽ không hay đâu!
– Không phải báo chí đã chán cảnh chúng ta ở đây rồi hay sao?
– Nhưng…
Tôi chẳng biết phải cãi thế nào. Ý của Dương… tôi có ngốc cũng hiểu được anh muốn gì.
– Tôi… tôi chưa muốn.
Tôi quyết định nói thẳng ý của mình, cứ nghĩ Dương sẽ bực mình, không ngờ anh phì cười:
– Ban chiều nhóm vệ sĩ đã trang trí lại căn hộ. Tôi muốn vào đó xem qua, tiện có cô thì đưa cô vào đó xem. Tuần tới cô không ở đây tôi sẽ sắp xếp, cô đưa cho tôi danh sách khách mời cô muốn là được.
À… thì ra là vậy. Tôi gật đầu, cảm thấy mình sắp bước vào một cuộc sống mới khi chưa có sự chuẩn bị. Dương lúc nào cũng chu đáo, tôi còn gì phải lo nữa? Nếu như tôi không biết về quá khứ kia của Dương, có lẽ tôi đã mừng muốn khóc trước những gì Dương sắp đặt cho cuộc sống của tôi và anh. Nhắc đến danh sách khách mời, tôi chợt nghĩ đến Giang. Phải rồi… Tôi liền nói với Dương khi cả hai bước vào thang máy:
– Anh Dương này…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-trai-tim-dan-loi/3387394/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.