Sau bữa tối tôi bước lên xe Dương. Cảm giác trong tôi lúc này vẫn không sao thoải mái. Những suy nghĩ ban chiều vẫn quay cuồng trong tâm trí, tôi chỉ biết thở dài nhìn xa xăm.
Từng hàng xe nối đuôi nhau rời khỏi trung tâm thành phố sáng rực cả một cung đường. Ra xa khỏi thành phố, xe cộ dần thưa thớt, con đường cũng nhỏ lại theo ánh đèn lấp loáng trên cao. Thời tiết lúc này đã sang thu, những chiếc lá vàng rụng lả tả hai bên đường khiến bầu không khí có phần ảm đạm.
Tôi có chút giật mình khi nghe Dương mở lời:
– Ngày tôi còn bé, vào tầm này cây hồng nhà ông tôi chín, có một lần tôi trèo lên cây, sau đó ngã lộn cổ, may mà ngã vào tấm bạt nên chỉ xây xát nhẹ. Mẹ tôi cứ khóc mãi, còn bố thì quát cho một trận. Mỗi ông nội là sai người hái hồng cho tôi.
Tôi suýt bật cười trước chia sẻ của Dương. Dương từng là một cậu bé hiếu động, chắc hẳn là như vậy rồi… Tôi chẳng biết bao nhiêu về anh, cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ tìm hiểu nhiều hơn. Bất giác lòng tôi bình yên đến lạ. Dương đang chia sẻ về anh cho tôi thêm hiểu. Anh đang muốn xây dựng mối quan hệ với tôi, một mối quan hệ lâu dài hay chỉ ngắn ngủi? Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi chẳng nên nghĩ nhiều về điều này, trên hết… tôi nợ anh và cần anh.
Nhìn cây hồng trơ trọi lá lơ thơ vài quả chín vừa lướt qua, tôi góp chuyện cùng Dương:
– Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-trai-tim-dan-loi/3387393/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.