Tôi chưa biết phải phản ứng sao, hơn nữa người đàn ông này cũng không hỏi tôi, thế nên tôi chỉ cúi mặt tránh ánh mắt anh ta. Tôi kịp thời nhìn được màu rượu vàng sánh trong hai chiếc ly, nếu tôi không nhầm thì đó là rượu mạnh. Đương nhiên tôi không thích việc này một chút nào cả.
– Xin thứ lỗi, người của tôi không uống được rượu.
“Người của tôi”? Tim tôi như thót lên một nhịp, nhưng tôi kịp thời trấn tĩnh lại. Đúng, hiện tại tôi đang là người của Phượng Hoàng, cũng là người của Dương mà.
Có tiếng cười cất lên, người đàn ông khó ưa kia tỏ vẻ không vui trước sự từ chối của Dương, anh ta hừ nhạt đáp:
– Anh biết được uống rượu mời của tôi thì công ty các anh sẽ có lợi gì chứ?
– Thì sao?
Dương nhếch miệng nhìn hắn ta thách thức. Hắn cau nét mặt, cầm hai ly rượu mạnh đứng dậy bỏ đi. Đến lúc này tôi mới thở phào một hơi, trái tim im thin thít được thả lỏng mà đập bình bịch. Dương không muốn tôi uống rượu với hắn ta, là vì…
Tôi áy náy hỏi nhỏ:
– Liệu… từ chối như vậy có sao không sếp?
Dương không trả lời, bàn tay anh ta bỗng đặt lên eo tôi. Tim tôi… tim tôi chính thức rớt ra ngoài thật rồi! Tôi không thể tránh khỏi cảm giác run rẩy, chỉ một hành động nhỏ của Dương vậy thôi mà tôi cảm thấy mất hết sức lực.
– Ăn đi, không có ai đến làm phiền nữa đâu!
– Vâ… ng.
Tôi nuốt ực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-trai-tim-dan-loi/3387384/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.