Tôi đang nuốt miếng cơm, nghe Dương nói suýt thì sặc, vội chan miếng canh, trôi sạch cơm mới hỏi lại được:
– Đi… Đi công tác hả sếp?
– Ừm.
Dương bình thản ăn cơm nhưng tôi thì không sao coi như không có chuyện gì được. Nếu lúc trước thì có phải Linh sẽ đi cùng Dương không nhỉ, nhớ đến Linh tôi liền hỏi:
– Thư ký của anh… Linh… thì sao?
– Cô ta đã chuyển sang bộ phận khác.
– À…
Vậy suy đoán của tôi là không đúng, chỉ đơn giản Linh không còn là thư ký cho Dương nữa mà thôi. Sao tôi lại cảm thấy vui như mở cờ trong bụng, khóe miệng vô thức cong lên không giữ yên được như vậy chứ?
Có điều, tại sao Dương lại chọn tôi làm trợ lý cho chuyến đi này, công ty của anh ta không thiếu người tài giỏi kinh nghiệm hơn tôi nhiều? Nghĩ về điều ấy khiến tôi chẳng dám nhìn thẳng vào anh ta.
– Đối tác lần này rất khó tính.
Hic hic, vậy thì anh ta càng không nên chọn tôi. Bất giác tôi thấy lo lo, lúng túng hỏi lại:
– Tôi đi được hả sếp?
Dương gật gù, anh ta nói thêm:
– Hợp tác lần này là một phần mềm ứng dụng trong y khoa, mục tiêu chăm sóc người cao tuổi.
Tôi hiểu chuyện thì gật đầu, thì ra là vậy, Dương nhận thấy tôi là người thích hợp vì lâu nay tôi chăm sóc mẹ cẩn thận. Có lẽ trong số những người anh ta từng gặp chưa có ai làm những việc như tôi, tôi có khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-trai-tim-dan-loi/3387381/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.