Ngôi biệt thự tôi bước vào rộng mênh mông, nội thất cũng như đồ đạc trang trí bên trong toàn là loại cao cấp mà giá trị của chúng có lẽ tôi chẳng thể đếm nổi. Trước giờ tôi biết nhà ông Hân đã cực kỳ giàu có nhưng dường như nơi này có phần xa hoa hơn. Tuy nhiên, nơi này hoàn toàn vắng lặng. Đúng như ông Hòa nói, ông ấy đã cho tất cả người làm nghỉ việc thật rồi!
– Nghĩ gì thế?
– Ơ… hihi… giờ tôi… phải làm gì?
Dương hất nhẹ hàm:
– Cô thích làm gì thì làm.
Nói xong Dương bước thẳng lên tầng trên. Anh ta lên phòng ngủ trưa đấy nhỉ? Tôi biết làm gì trong thời gian chờ đợi đây? Nhìn bộ sofa màu nâu nhạt trong phòng khách kia cũng êm êm, nghĩ rồi tôi bước đến đặt mông. Êm ái thật đấy! Tôi thở một hơi sảng khoái ngả lưng, cảm giác thư giãn khiến tôi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Có người nhìn tôi theo kiểu trong phim “Người nhện”, chỉ khác một điều, ánh mắt anh chàng đẹp trai trước đôi mắt ngái ngủ mơ màng của tôi nửa ngạc nhiên, nửa lại có chút giễu cợt. Tôi bỗng nóng ran cả người, vội vàng bật dậy. Trời đất ơi, tôi đã chuyển sang tư thế nằm ngang trên sofa từ lúc nào, áo sơ mi còn bung khỏi chiếc quần jean xanh, chẳng biết ban nãy có bị tốc lên không nữa!
– Hehe… sếp dậy rồi đấy à?
– Đến giờ đi rồi!
Tôi nghe thế liền vùng dậy xỏ chân vào giầy, sợ làm Dương muộn giờ. Nào ngờ, chân tay cuống quýt thế nào mà tôi lại ngã ngay vào anh ta!
Ôi trời đất ơi!
Dương lập tức đỡ lấy tôi theo phản xạ. Cơ thể tôi rất nhanh được bao bọc trong một vòng tay ấm áp, phảng phất trước mũi một mùi hương rất riêng.
A… xấu hổ quá đi mất! Tôi vội đẩy Dương ra khiến anh ta khựng lại. Dương nghĩ tôi cố tình thì tôi biết giấu mặt vào đâu đây? Tôi không phải là kẻ thích trèo cao, từ xưa đến giờ tôi luôn tự biết bản thân mình đứng ở đâu.
– Đi thôi sếp… muộn mất rồi!
Tôi lúng túng, không đủ can đảm nhìn Dương, bước nhanh khỏi phòng khách. Ra đến cửa mà tim tôi vẫn còn đập như trống trận. Suốt quãng đường từ nhà Dương đến công ty, tôi thậm chí còn chẳng dám quay sang nhìn anh ta lấy một lần. Dương cũng vậy, chẳng mở lời lấy một lần.
– Tối nay tôi có việc về muộn. Cô cứ đến nhà nấu cơm, ăn xong có thể về.
– Vâng.
Tôi hít một hơi nhận lời. Đến công ty, trước khi tôi xuống xe Dương đưa cho tôi chìa khóa. Tôi cầm chiếc chìa khóa khắc hình con rồng trong tay, cảm thấy nặng nề như búa tạ. Tối nay tôi sẽ một mình một cõi, trong căn biệt thự bề thế như tòa lâu đài nhưng hoàn toàn trống trải. Tôi sẽ nấu ăn một mình, ăn cơm một mình rồi rời khỏi đó. Cảm giác ấy khiến tôi không thích chút nào. Nhưng… tôi còn muốn gì nữa, đó là công việc mà tôi đã nhận lời kia mà. Tôi đúng là đòi hỏi quá mất rồi!
Tan tầm, tôi từ công ty bắt xe buýt đến biệt thự gia đình Dương. Cũng không xa công ty Công nghệ Phượng Hoàng cho lắm, nếu tôi đi tắt qua một con phố nhỏ hướng về hồ thì có lẽ chỉ mất hai cây số. Tôi chợt khựng lại. Nếu Dương đi con đường này sẽ nhanh hơn rất nhiều, nhưng… anh ta lựa chọn đi qua khu nhà trọ của tôi. Lòng tôi bất giác có tia nắng ấm áp chiếu qua. Ừm… có lẽ đi đường lớn thoải mái hơn nên Dương chọn như vậy thôi!
Tôi rẽ vào một siêu thị mua đồ ăn tối. Ông Hòa chu đáo đến mức, sáng sớm nay ông ấy đã trả công cho tôi cùng tiền ăn của Dương qua tài khoản của tôi, khiến tôi không thể nào từ chối được. Hơn nữa, khi nhận lời ông Hòa, trong lòng tôi có chút gì đó… dường như là thinh thích ở gần Dương, thích nấu cơm cho anh ta ăn mỗi ngày. Chết thật, tôi đang nghĩ gì thế không biết? Anh ta thì thế nào chứ, bỏ mặc tôi một mình trong ngôi nhà lớn này, dù mọi thứ đều sẵn sàng tiện lợi nhưng làm sao tôi thoải mái được? Tôi đúng là điên mới thích anh ta, kẻ lạnh lùng thờ ơ nhất quả đất này!
Cạch!
Á… vừa nhắc Tào Tháo mà Tào Tháo lại có mặt rồi! Tôi quay ra, thấy Dương đẩy cửa phòng bếp bước vào. Anh ta vô tư mở cánh cửa tủ lạnh khổng lồ, nhấc chai nước tu ừng ực. Má ơi… nhìn anh ta uống nước mà sao tôi thấy… khát khô cả cổ!
– Nhìn gì thế?
Tôi giật mình, lập tức cúi xuống, tay vặn vòi nước tiếp tục rửa rau, làm bộ không quan tâm mà hỏi Dương dù tim tôi tự nhiên nhảy nhót không yên.
– Tôi tưởng anh về muộn.
– Tôi không nghĩ cô chậm chạp như vậy.
Dương vặn vòi nước bên cạnh rửa tay. Tôi nhìn đồng hồ, giờ mới có sáu giờ, anh ta về muộn là thế này đây hả? Có điều, dù sao anh ta cũng là sếp, tôi không nên cãi anh ta làm gì.
– Hihi… thế sếp chờ em một chút. Xong ngay đây!
– Cô nấu gì thế?
Dương nhìn về nồi nước đang sôi. Tôi à lên một tiếng:
– Tôi ninh xương để nấu canh khoai sọ, cho thêm rau rút vào ngon cực.
– …
– Tôi chưa ăn món này bao giờ.
Dương nhìn tôi bằng ánh mắt như thể tôi cho anh ta ăn thứ gì đó kỳ lạ lắm. Tôi hơi e dè một chút nhưng quả quyết:
– Ngon lắm, tin tôi đi sếp!
Dương không nói thêm, anh ta bỏ lên phòng. Tôi cứ nghĩ anh ta chờ cho xong bữa mới xuống, không ngờ chỉ một lát sau, anh ta trong bộ đồ mặc nhà áo phông trắng quần nỉ đen bước xuống. Nhìn anh ta mà tôi ngỡ ngàng, sao lúc nào anh ta cũng có thể đẹp trai hết nấc vậy chứ?
Anh ta nhận xét về độ chậm chạp của tôi một cách cực kỳ bất công, sau đó nhìn chảo cá chiên thì bước đến. Tôi vội bước ra trước mặt Dương ngăn cản, cũng là để kiểm tra chảo cá:
– Dầu nóng bắn đau lắm. Anh tránh xa ra một chút!
Tôi ngăn Dương tiến lại, trong khi anh ta lại không chịu lùi, kết quả dễ hiểu là cơ thể tôi đụng trúng ngực anh ta. Tôi như phải bỏng, giật nảy người lập tức lùi về phía sau. Chảo dầu nóng chỉ cách lưng tôi chưa đầy mười cm, nhưng tôi chẳng thể nghĩ gì, chỉ biết cần phải tránh sức nóng từ người đàn ông trước mặt.
Dương kéo chặt tôi vào cơ thể đàn ông ấm áp của anh ta, trong cơn ngỡ ngàng của tôi. Trước khi tôi hiểu ra vấn đề về sự bất cẩn của mình, anh ta xoay người tôi về phía ngược lại.
– Sao cô có thể bất cẩn thế được nhỉ?
– Tôi…
Tôi làm sao có thể nói là tại anh… chính là tại anh làm tôi mất ý thức chứ, thế nên tôi chỉ biết im lặng, mặt mũi đỏ lên ấm ức, không nói được câu gì bào chữa cho bản thân.
– Ra kia ngồi. Tôi không muốn trong nhà có án mạng.
– Ơ… không, chưa xong mà. Anh cứ kệ tôi, tôi làm suốt có sao đâu!
Tôi không thể tin, trước mắt tôi, đại công tử Trần Nhật Dương đang khéo léo lật cá khiến tôi há hốc. Hành động của anh ta vừa nhẹ nhàng lại vừa dứt khoát, đẳng cấp vô cùng. Sao cái gì anh ta cũng biết, thậm chí còn rất giỏi vậy trời? Tôi không sao liên hệ được vẻ hào hoa sáng láng của anh ta với việc nấu ăn. Dương quay lại, nhìn cái miệng chưa khép nổi của tôi thì nhếch miệng.
– Tôi đâu có nói là tôi không biết làm.
Đúng là ông Hòa chỉ nói là Dương không ăn bên ngoài, nhưng mà việc anh ta nấu ăn giỏi thế này thì ông ấy đâu có nói. Thực ra hoàn hảo quá cũng không tốt, ít nhất thì lúc nào cũng cảm thấy người khác không thể đáp ứng được mong đợi của mình, như vậy cũng đâu có sung sướng gì.
– Hehe… vậy thì… từ mai…
– Cô làm phụ bếp đi.
Chứ không phải là anh ta không cần tôi nữa hả?
– Tôi ghét nhặt rau.
Dương giải thích đơn giản, quay lại tiếp tục với chảo cá chiên. Tôi hiểu chuyện liền gật gật. Tốt thôi, nếu anh ta cảm thấy không yên tâm vào tay nghề của tôi thì tôi làm phụ bếp cũng được.
Tôi vui vẻ cho rau rút vào nồi khoai sọ rồi nếm thử. Cũng vừa rồi, cơ mà không biết Dương thấy sao? Thế nên, tôi cầm muôi, đưa sang anh ta để anh ta nếm. Bất giác, hình ảnh này lại có vẻ gì giống như… đôi tình nhân đang nấu nướng bên nhau.
– Vừa rồi đấy!
Tôi gật nhẹ, suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu khiến tôi không sao tự nhiên được. Bình tĩnh lại đi Hạnh, Dương đâu có nghĩ gì chứ?
– Tôi dọn cơm nhá!
Tôi trấn tĩnh lại, nhanh nhẹn dọn bát đũa cho hai người. Cơm nóng canh ngọt sẵn sàng, bữa cơm đầu tiên tôi nấu cho Dương, à… Dương nấu cho tôi ngon hơn tôi nghĩ, thái độ của Dương cũng dễ chịu hơn tôi nghĩ. Tôi trộm nhìn Dương ăn ngon lành món canh xương ninh khoai sọ rau rút mà tôi rất thích, lòng bỗng dâng lên cảm giác ngọt ngào như mật. Bất chợt, Dương ngẩng lên nhìn tôi. Bốn mắt nhìn nhau, tôi lập tức cúi xuống, lùa vội một miếng cơm.
– Chiều mai tôi có việc phải sang Thái Lan.
Ý Dương là, tôi không cần đến đây nấu nướng nữa nhỉ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]