Tôi nuốt ực một ngụm, có ý đề phòng, cơ thể vô thức lùi lại phía sau, e dè hỏi:
– Không lẽ… anh đến đón tôi đến nhà ông Hòa?
– Tiện đường thôi. Đang định đến thăm ông.
Tôi gật đầu. Lần thứ ba tôi bước lên xe của Dương, có điều lần này tôi tự tin là mình phù hợp. Thì ra… quần áo có thể khiến con người tự tin hơn là thật.
– Ban nãy tôi nghe có tiếng người gọi… Không phải anh…
Tôi không giấu thắc mắc mà hỏi Dương.
– Cậu ta đi sau.
– Hả?
Dương khẽ cười, anh ta không quay sang tôi, đánh xe rẽ sang tay phải.
– Cô không biết đó thôi, từ ngày cô bị bắt cóc cậu ta đã bí mật bảo vệ cho cô.
Có lẽ nào lại là như vậy? Tôi ngỡ ngàng, bất giác cảm thấy ấm áp trong lòng dù cũng ái ngại vô cùng. Tôi tự trách mình phiền phức, lúng túng hỏi:
– Ai… ai giúp tôi như vậy hả anh Dương?
Dương không trả lời. Chẳng lẽ lại là anh ta sao? Vì lẽ gì mà anh ta làm như vậy?
– Tôi có trách nhiệm với việc cô bị bắt cóc.
Dương đã biết được chuyện gì sao? Tôi không cho là như vậy.
– Tại sao… anh đã cứu tôi kia mà, tôi nợ anh còn chưa trả được.
– Thông tin cô và tôi chung sống cũng như việc cô lộ mặt đã khiến cô đối mặt với nguy hiểm. Cô nhìn cô xem, tay không tấc sắt, đó không phải là điều đúng với một tiểu thư mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-trai-tim-dan-loi/3387367/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.