Tôi không phải nấm lùn nhưng so với chiều cao của Dương thì vẫn phải cố bước để theo cho kịp.
Bịch!
Mặt tôi đập trúng vào lưng anh ta. Xấu hổ quá! Tôi xoa xoa sống mũi, ngước lên nhìn Dương, chun mũi hỏi:
– Anh đừng đột ngột dừng lại có được không?
Dương quay đầu cúi xuống nhìn tôi, cau nhẹ đôi lông mày thắc mắc:
– Cô đi theo tôi?
Trời đất, không lẽ anh ta chờ tôi chỉ để thông báo đúng một câu như vậy sao?
Tôi hơi bực, lại còn có chút xấu hổ, thế nên bĩu nhẹ môi hỏi:
– Anh không định nghe câu trả lời của tôi mà đã bỏ đi thế à?
– Chuyện này tùy cô quyết định.
Tôi há hốc mồm, bó tay với anh ta, ngạc nhiên hỏi lại:
– Thế còn anh… còn anh thì sao? Ông nội anh muốn gặp tôi mà anh không có ý kiến gì à?
– Không.
Anh ta nói xong, ánh mắt lướt qua trán tôi, quay người bước tiếp. Tôi thấy lúc này thì không cần bám theo anh ta làm gì nữa, đành bước theo chiều ngược lại. Khu trọ nhà con Giang cũng không xa siêu thị nhỏ tôi đang làm, cũng là vì tôi cố tình lựa chọn để tiết kiệm thời gian đi lại.
Vừa bước chầm chậm trên vỉa hè, tôi vừa chẳng hiểu nổi trong đầu anh ta nghĩ cái gì nữa, mà có lẽ, chẳng nghĩ cái gì cả!
Nhưng mà… tôi không thể như anh ta được. Ông nội anh ta muốn gặp tôi thì còn gì để nói ngoài… hôn nhân của tôi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-trai-tim-dan-loi/3387366/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.