13
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt như muốn chết của Phó Chí Hành.
Một giây trôi qua--
Hai giây --
Anh ta đột nhiên bước nhanh tới, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.
Bàn tay to lớn tóm lấy cổ đứa trẻ, dường như định bóp chết cốt nhục của mình ngay tại chỗ.
Mẹ tôi như điên liều tới che chở cho đứa trẻ, vừa khóc vừa cầu xin sự thương xót.
Dù sao thì đó là một sinh mệnh nhỏ bé, tôi thấy chướng mắt nên đành thuyết phục vài lời bên cạnh:
"Yên tâm, đây là cốt nhục của anh."
“Mẹ đứa bé tuy đã năm mươi tám tuổi nhưng đứa bé vẫn rất đáng yêu. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo, trông thế nào cũng đều giống anh.”
Phó Chí Hành: "..."
Anh ghì vào cổ đứa bé mạnh hơn.
May mắn thay, vào thời khắc quan trọng, trưởng lão của Phó gia nghe được tin tức, vội vàng đưa người tới.
Kịp thời ngăn chặn máu điên của Phó Chí Hành.
Phó Chí Hành không muốn nhận đứa trẻ, nhưng trưởng lão đã ra mặt nhận nuôi.
Ông ta ngay tại chỗ thu xếp, đưa cho mẹ tôi một số tiền rất lớn để giữ im lặng, đồng thời yêu cầu bà không được gặp lại đứa trẻ, sau đó...
Vì danh tiếng của nhà họ Phó, tôi buộc phải đứng tên mình nuôi đứa trẻ này.
Tất nhiên, để xoa dịu tôi, tôi cũng được cho một số tiền lớn.
Dù sao ở nhà có bảo mẫu, tôi cũng không cần chăm nó, đương nhiên tôi không phản đối.
Cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-xuyen-vao-truyen-tong-tai/3327193/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.