Ông thu hồi lại chiếc gương, rồi quay lại nói với gia chủ bốn nhà:
- Việc này đã ổn rồi, đa tạ các ông đã đến trợ giúp.
Một gia chủ nói:
- Không có gì. Chúng tôi đi đây.
Ông nội của Lam Nguyệt gật đầu, ngay lập tức đi tìm cháu gái và cháu dâu.
Lam Nguyệt ngủ ở ghế đá, bên cạnh là Vô Khuê dựa vào vai cô ngủ say.
Cả hai đều lấm bẩn, linh thú cũng vậy. Chúng nằm một góc thở dốc.
Ông thấy Lam Nguyệt đang ngủ ở ghế, liền đến lay cô dậy.
Lam Nguyệt cảm thấy ai đó đang lay cô dậy, cô đành mở mắt.
Lam Nguyệt nói:
- A ông nội…
Ông nói:
- A Nguyệt con về phòng nghỉ đi. Ông nhìn sơ qua một lượt, thấy cô chỉ bị vài vết xước nhẹ liền yên tâm mà đi về văn phòng nghỉ.
Lam Nguyệt nói:
- Vâng. Cô nhanh chóng bế Vô Khuê lên, ra lệnh cho Tiểu Bạch vào trong túi riêng.
Còn về linh thú của Vô Khuê, cô nắm lấy gáy nó xách về kí túc.
Về kí túc, cô nhanh chóng đặt Vô Khuê xuống giường. Bản thân cô rót một cốc nước uống cho tỉnh, rồi cầm một bộ quần áo bước vào trong nhà tắm.
Lát sau, cô mới bước ra tới giường lay Vô Khuê dậy.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê dậy đi tắm đi. Cô lay mãi mà Vô Khuê không chịu tỉnh, bèn bế A Khuê vào trong phòng tắm.
Vô Khuê thấy người hẵng đi, thì mở mắt nhìn Lam Nguyệt.
Vô Khuê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-xuyen-khong-vao-noi-tu-tien/3593752/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.