Trong khi Lam Nguyệt chuẩn bị đi ngủ, thì truyền tin của ông nội đến.
Ông viết: “Ta vừa cảm nhận được tà khí rất mạnh, nó mạnh hơn kẻ đã rơi xuống vực nhiều lần.”
Lam Nguyệt đọc và nghĩ: “Vừa mới yên ổn được thời gian, lại phải chiến đấu rồi.”
Cô liền gửi truyền tin cho ông: “Vâng ạ”.
Lúc này ở dưới vực, một đại ma đầu đang chôn xác người thân duy nhất của mình.
Lão nghĩ: “Con yên nghỉ, bố sẽ trả thù người hại con rơi xuống vực”.
Lão bay lên trên miệng vực, và đi thẳng đến nơi gần nhất.
Sáng ra, Lam Nguyệt thấy phía trước là khoảng trời đen kịt, thanh linh kiếm của cô rung lên không ngừng. Còn Tiểu Bạch thì trở nên căng thẳng, có lẽ nó biết mình sẽ đối đầu với thứ rất nguy hiểm.
Người dân cảm thấy bất ổn, nên đã đóng hết cửa ở yên trong nhà.
Vô Khuê lên kí túc tìm Lam Nguyệt, cô thấy Lam Nguyệt đang đứng trước cửa phòng nhìn trời.
Cô cất tiếng gọi Lam Nguyệt:
- Lam Nguyệt, coi bộ lần này chúng ta phải chiến đấu dài ngày rồi.
Lam Nguyệt nói:
- Đúng vậy. Lam Nguyệt sẽ bảo vệ A Khuê đến cùng.
Trong phòng hiệu trưởng, ông truyền tin đến các nhà còn lại bảo là có chuyện gấp.
Một lát sau, bốn dải màu cùng lúc xuất hiện trên sân trường. Họ cùng nhau chờ hiệu trưởng. Ông của Lam Nguyệt xuất hiện cùng họ lập kết giới, bảo vệ học viên bình thường.
Lam Nguyệt cùng Vô Khuê thấy cảnh này cũng không ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-xuyen-khong-vao-noi-tu-tien/3593751/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.