Vô Khuê thoáng thấy bóng lưng của Lam Nguyệt, liền giao lại quầy hàng cho em họ trông. Cô chạy ra ngoài, muốn ôm lấy Lam Nguyệt nhưng Lam Nguyệt tránh né.
Lam Nguyệt nghĩ: “Em làm gì vậy?. Đã có người khác còn muốn ôm tôi. Không sợ người kia nhìn thấy sao?.”
Vô Khuê nghĩ: “Cậu ấy làm sao vậy?. Nhất định là có hiểu nhầm rồi”.
Vô Khuê nói:
- Lam Nguyệt sao thế?. Sao tránh hoài vậy?.
Lam Nguyệt lúc này sắc mặt cực xấu nói:
- Vậy em nói xem, người trong đó là ai?.
Vô Khuê nghĩ: “Thì ra là ghen rồi. Khoan đã cậu ấy vừa nói gì?”.
Vô Khuê nói:
- Đó là em họ của A Khuê.
Lam Nguyệt ôm Vô Khuê rồi hôn cô. Hai người dây dưa một lúc lâu, mà quên mất có bao nhiêu người nhìn.
Lam Tuyết đi lên trước, cô bé đợi chị của mình ở cổng trường.
Vô Khuê sắp không thở được, liền đẩy Lam Nguyệt ra.
Lam Nguyệt vô cùng luyến tiếc mà buông Vô Khuê ra, sau cùng còn hôn lên trán người thương.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê, Lam Nguyệt có việc đi trước.
Lam Nguyệt mau chóng hướng phía cổng trường mà đi, nhìn thấy A Tuyết đang ngồi đợi, cô đi nhanh hơn vì trời sắp mưa.
Vô Khuê quay lại quán để làm việc tiếp, em họ của Vô Khuê liên tục chọc cô.
Em họ của Vô Khuê nói:
- Lúc nãy em thấy rồi nha. Hai người ôm hôn thắm thiết lắm. Đó là người yêu của chị sao?.
Vô Khuê nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-xuyen-khong-vao-noi-tu-tien/3593749/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.