Lam Nguyệt xơi các món ra đĩa và để lên bàn ăn. Trong khi đó, Lam Tuyết đi gọi bố xuống dùng bữa.
Lúc này, ở ngoài cửa một luồng sáng xanh xuất hiện. Ông của Lam Nguyệt bước vào trong nhà.
Người làm trong nhà cúi chào nói:
- Lão gia đã về.
Ông của Lam Nguyệt gật nhẹ.
Lam Nguyệt sắp xếp xong xuôi thì bước ra ngoài. Cô nhìn thấy ông nội đang ngồi ở ghế, liền đến hỏi han.
Ông của Lam Nguyệt nói:
- A Nguyệt, con định khi nào thì thành thân với Vô Khuê?.
Lam Nguyệt nói:
- Ông ơi, con còn nhỏ mà. Đợi đến năm 25 tuổi, con sẽ rước cậu ấy về.
Ông của Lam Nguyệt nói:
- Ông chờ được bế chắt.
Lam Nguyệt nói:
- Ông nội…Cô đỏ mặt, rồi quay vào trong bếp.
Cách đó hơn 80 cây số, Vô Khuê bỗng hắt xì. Cô nghĩ: “Không phải bị cảm đó chứ, nhà còn bao việc phải làm”.
Cả nhà Lam Nguyệt mau chóng dùng cơm, Lam Nguyệt thấy nhớ Vô Khuê nên cô ăn rất ít. Ăn xong, Lam Nguyệt và Lam Tuyết dọn dẹp bát đũa.
Tiểu Bạch sau khi ngủ để phục hồi cơ thể, nó cà nhắc chạy xuống tầng đòi ăn.
Lam Nguyệt thấy Tiểu Bạch liền lấy bát riêng, và lấy cá từ trong nồi ra,đặt vào trong bát cho Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch ngồi ăn, Lam Nguyệt liền sờ đầu nó. Nó được vuốt lông, liền dụi vào chân Lam Nguyệt.
Cô rửa bát xong, liền đi ra ngoài vườn cây.
Lam Nguyệt nhớ đến Vô Khuê, cô nghĩ: “Giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-xuyen-khong-vao-noi-tu-tien/3593748/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.