Sáng ngày hôm sau, Lam Nguyệt cùng Vô Khuê đi xem điểm các môn thi, đã được dán tại bảng tin của trường.
Vô Khuê nói:
- Đông quá đi.
Lam Nguyệt nói:
- Vậy chúng ta ra đằng kia ngồi đợi, vãn người chúng ta đến xem sau.
Lam Nguyệt nắm tay Vô Khuê, đến chỗ ghế đá rồi ngồi xuống đợi.
Vô Khuê cũng ngồi xuống, rồi xoay người ra sau:
- Lam Nguyệt, ở đây nuôi cá cảnh nè.
Ở dưới hòn non bộ, là đàn cá cảnh đủ loại màu sắc, đang bơi trong làn nước trong xanh.
Lam Nguyệt nghe Vô Khuê nói, liền xoay người lại ngắm nhìn những chú cá.
Phía bên bảng tin, những tiếng xì xầm bàn tán vang lên:“Bạn Quỳnh Anh thật giỏi, môn nào cũng thấy đứng đầu”. “Đúng đó”…
Đám đông dần giải tán, Lam Nguyệt cùng Vô Khuê mới đến xem điểm.
Vô Khuê nói:
- Cậu đứng đầu kìa Lam Nguyệt, giỏi à nha.
Tớ chỉ top 5 thôi.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê cũng giỏi mà. Lam Nguyệt vòng tay ôm eo Vô Khuê.
Vô Khuê nói:
- Ở đây có nhiều người, cậu mau buông ra.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê cho tớ ôm một lát. Cô nghĩ trong lòng:“Mấy hôm nữa bế giảng rồi ra trường, sẽ đi làm và ít gặp nhau hơn”.
Vô Khuê nghe Lam Nguyệt nói vậy liền đứng im, cô cũng hiểu nỗi lòng của Lam Nguyệt.
Một lúc sau, Lam Nguyệt buông Vô Khuê ra nói:
- Tớ quên mất, A Khuê không mặc vừa size đồ của tớ.
Vô Khuê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-xuyen-khong-vao-noi-tu-tien/3593739/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.