Cô gái bị ánh nhìn của Lam Nguyệt, mà cảm thấy lạnh sống lưng nói:
- Đợi đó, tôi tính sổ em sau.
Lam Nguyệt thì kệ ả ta, đưa A Khuê về phòng chăm sóc nói:
- A Khuê, uống nước đường đỏ với táo tàu nha.
Vô Khuê gật đầu. Thực ra thì cô vẫn tự pha được, nhưng mà ai đó sủng cô nên lười biếng ngồi dựa vào chiếc gối đã dựng sẵn ở giường.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê muốn Lam Nguyệt đút cho không?. Cô cầm cốc nước mang đến cho A Khuê.
Vô Khuê nói:
- Có. Vô Khuê há miệng ra, đợi Lam Nguyệt đút nước cho.
Cô múc từng muỗng rồi thổi nhẹ, sợ A Khuê bị bỏng. Vô Khuê hưởng thụ sự chăm sóc của Lam Nguyệt.
Đợi A Khuê uống xong, Lam Nguyệt lấy khăn lau miệng cho cô.
Lam Nguyệt nói:
- A, tớ quên mất. Cô lấy túi trữ đồ mở ra, đưa thanh kiếm màu hồng cho Vô Khuê.
Vô Khuê nhận lấy thanh kiếm, khẽ vuốt nhẹ.
Vô Khuê nói:
- Cảm ơn cậu nha. Cô hôn nhẹ lên má Lam Nguyệt.
Cô sau khi được Vô Khuê hôn lên má thì đơ ra, sau đó mới phản ứng lại đẩy nhẹ Vô Khuê xuống giường. Lam Nguyệt ngắm nhìn người thương, rồi cúi người xuống thơm lên trán Vô Khuê.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê nghỉ ngơi đi. Sáng mai, lớp chúng ta có lịch đi săn yêu thú. Nếu mệt, thì tớ xin cô cho cậu nghỉ.
Vô Khuê sau một lúc thì bình tĩnh lại, lúc nãy tim cô đập mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-xuyen-khong-vao-noi-tu-tien/3593724/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.