Cô chủ nhiệm nói:
- Chúng ta sẽ tu luyện ở đây.
Rồi ngồi xuống một phiến đá, hai tay thả lỏng nhắm mắt lại.
Cô nhìn rồi làm theo, vì linh mạch của cô đã được bố của cô - Lam Tuấn phá bỏ phong ấn nên rất thuận lợi. Ngồi được một lúc,thì cô cảm được trong người tràn đầy linh khí.
Cô chủ nhiệm nói:
- Các em có thể đến đây tùy lúc, bạn lớp trưởng đi với cô một lát. Lớp có thể giải tán.
Vô Khuê nói:
- Thưa cô, em có thể đi cùng bạn ấy được không ạ?.
Cô chủ nhiệm nói:
- Được em có thể đi theo.
Cô chủ nhiệm dẫn cả hai lên phòng hiệu trưởng, Lam Nguyệt thấy rất khó hiểu vì sao cô đột nhiên lại dẫn mình đến đây.
Cô chủ nhiệm gõ cửa rồi nói:
- Thưa thầy, em dẫn học sinh đến rồi ạ.
Ông nói:
- Được, bảo em ấy vào gặp tôi
Ông giờ cảm xúc lẫn lộn, có thể đây là tiểu hậu bối nhà ông.
Cô chủ nhiệm nói:
- Em có thể vào được rồi.
Lam Nguyệt nói:
- Dạ
Cô mở cửa bước vào, cẩn thận nhìn căn phòng trang trí theo kiểu cổ phong. Cô bước đến chỗ thầy hiệu trưởng, đang ngồi bên bàn trà.
Ông nói:
- Được rồi, em có thể ngồi xuống. Ông nhìn thiếu nữ trước mắt
Lam Nguyệt nói:
- Vâng. Khi cô còn mải nhìn ngắm xung quanh, thì một bàn tay ấm áp đặt lên đầu cô. Cô chỉ có thể ngồi yên.
Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-xuyen-khong-vao-noi-tu-tien/3593721/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.