Vô Khuê đắp lên trán Lam Nguyệt một chiếc khăn đã vắt bớt nước, ngồi nhìn cô với ánh mắt lo lắng. Song Tư bước vào trong phòng, nhìn hai cô bạn một bất tỉnh, một lo lắng nói:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy Vô Khuê? Cậu ấy sao thế?.
Vô Khuê nói:
- Tớ cũng không rõ. Cậu ấy kêu nóng rồi bất tỉnh đến giờ.
Vô Khuê liền sờ trán Lam Nguyệt thấy nhiệt độ đã về với mức bình thường, liền tạm thời yên tâm.
Vô Khuê nói với Song Tư:
- Cậu trông chừng cậu ấy giúp tớ. Tớ đi mua cơm. À mà đồng phục cùng sách, tớ để trên giường cậu rồi đó.
Song Tư nói:
- Ừm. Cậu mau đi đi
Sau khi Vô Khuê đi không lâu, thì cô tỉnh lại. Song Tư thấy cô tỉnh lại, liền đỡ cô ngồi dậy rồi nói:
- Cậu thấy sao rồi?
Lam Nguyệt nói:
- Tớ ổn.
Cô cũng không chú ý đến trên mu bàn tay phải, chỗ ngón giữa và ngón áp út có vết bớt hình đám mây rõ ràng.
Lam Nguyệt hỏi:
- Vô Khuê, cậu ấy đâu rồi?. Cô nhìn xung quanh.
Song Tư nói:
- Cậu ấy, vừa đi ra ngoài mua cơm rồi. Chắc sắp về đó.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ cũng đói rồi. Cô xuống giường rót chút nước uống. Nãy giờ cô khát khô cổ rồi.
Một lát sau Vô Khuê cũng về phòng, tới nơi nhìn thấy Lam Nguyệt đã tỉnh.
Vô Khuê nói:
- Cậu tỉnh rồi. Suýt nữa thì tớ mang cậu tới phòng y tế đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-xuyen-khong-vao-noi-tu-tien/3593720/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.