Ăn trưa xong, Lục Thành Tắc nói muốn đưa tôi về, tôi xem đồng hồ thấy không còn sớm bèn khuyên anh đi trước.
Lục Thành Tắc đồng ý.
Anh là người tương đối ga lăng… – ừm, nhưng mà không hẳn, vì “ga lăng” theo tôi có vẻ hơi gượng, đúng ra nên dùng từ “thoải mái” bởi cảm giác chừng mực và khuôn phép của anh.
Trở lại công ty, tôi đến quầy bar rót một cốc nước, vừa về chỗ ngồi thì có một người đứng dậy, là CW* tổ chúng tôi.
Vừa nhìn thấy tôi, chị ấy híp mắt: “Kỳ Diệu! Thành thật khai báo! Sao không ăn trưa cùng mọi người?”
Một AE* khác phụ họa: “Đúng!”
(*) CW (Copywriter): người viết văn bản cho mục đích quảng cáo hoặc các hình thức marketing khác. AE (Affer Effects): người quay dựng video chuyên nghiệp.
Tôi buông cốc, nói đáp án họ muốn nghe nhất: “Đi với trai đẹp.”
“Mẹ nó…”
Sau một hồi tám chuyện linh tinh và bàn về các chi tiết của poster khai trương, chỗ tôi rốt cuộc đã yên bình.
Tôi kéo ghế ngồi xuống, mở WeChat xem tin nhắn Lục Thành Tắc gửi năm phút trước.
Lục: Đến công ty chưa?
Ta nói: Rồi, còn anh.
Anh gửi một tấm ảnh chụp bừa góc làm việc, mặt bàn gọn gàng chuyên nghiệp với hai màn hình, một notebook ở ngoài cùng bên trái, hai bàn phím một đen một trắng, dải nguồn, sách, nước khoáng và hai thiết bị tôi không biết tên.
Không có cây xanh hay đồ trang trí.
Tôi để ý một sắc hồng nổi bần bật, là cuốn sách khá quen mắt.
Tôi thoát bức ảnh và trả lời anh: Anh cũng đọc cuốn sách này?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-ghep-doi-nham-bluetooth-cua-ai-do-tren-tau-dien-ngam/1112292/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.